Chương 26

"Không phải không thể," Diệp Linh từ từ đứng dậy, khoanh tay, thong thả nhìn xuống quả cầu, "Nhưng—"

"Đừng nhưng gì nữa, nhà ta là một gia tộc nổi tiếng ở thành Phượng Hoàng, hôm nay nếu ngươi cứu ta, sau này nhất định sẽ được trọng thưởng," AU rút ra một chiếc lông đen từ bụng, dùng hai cái cánh mập mạp dâng lên, "Chiếc lông này chính là tín vật."

Diệp Linh đưa tay nhận lấy chiếc lông, tỉ mỉ quan sát, phát hiện chiếc lông đen này tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm mặt nói với quả cầu đen, "Được, ta phải làm sao để cứu ngươi?"

"Nguyên thân của ta bị nhốt dưới bàn thờ nơi quái vật tu luyện, ngươi tìm cách đưa ta ra là được." AU vui mừng nhảy lên, chân ngắn bước tới bên cạnh cậu, vỗ cánh lên cánh tay Diệp Linh, đột nhiên lo lắng nói, "Này, ngươi sẽ không lấy lông của tiểu gia rồi nuốt lời chứ."

"Với tình cảnh của ngươi bây giờ, ngoài tin ta ra còn cách nào khác?" Diệp Linh cất chiếc lông vào, kiềm chế ý muốn xoa đầu quả cầu đen, "Bây giờ đưa ta ra ngoài đi."

Trước khi rời đi, AU còn dặn đi dặn lại, "Ngươi phải nhanh chóng đến đón ta đó."

.

“Sư tôn, người không sao chứ?”

Mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Cảnh Hi, Diệp Linh bị hù sợ lùi lại một bước, suýt chút nữa không đứng vững, may mà có người đỡ lấy. Dù không phải hắn, Diệp Linh khi nhìn lại gương mặt đã từng khinh nhục mình, vẫn cảm thấy nơi xương quai xanh bị cắn vẫn còn đau âm ỉ, ngượng ngùng rút tay ra, tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói với Tư Nghiêu bên cạnh, “Tông chủ, ta muốn đi Thiên Đàn cứu người.”

“Cứu người?”

“Đúng vậy,” Diệp Linh một lần nữa phải tóm tắt những chuyện xảy ra trong ảo cảnh, thấy hai người kia sắc mặt càng thêm trầm trọng, không nhịn được mà bào chữa cho AU, “Hắn vẫn là một đứa trẻ, thấy chết mà không cứu thì trái với thiên đạo.”

Tư Nghiêu cau mày, suy nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu không hỏi thêm, “Quỷ thi mỗi giờ sẽ nghỉ ngơi một khắc, lúc đó là thời điểm tốt nhất để cứu người.”

“Được.”

Ba người vừa chờ thời cơ vừa nhanh chóng di chuyển về phía Thiên Đàn, không lâu sau đã xuyên qua rừng cây, đến gần Thiên Đàn.

Ở trung tâm khoảng đất trống mười dặm vuông vức có một cái bàn đá phẳng lì, trên đó có một con ếch béo khổng lồ ngồi, bụng xanh trắng lật ra, tiếng thở nặng nề nghe rõ ràng cách vài chục trượng.

Diệp Linh nhìn xung quanh, thấy không có quỷ thi canh giữ, liền thì thầm hỏi, “Bây giờ lên đó được không?”

Tư Nghiêu lắc đầu, chỉ tay về phía hai con quỷ thi xa xa, nói nhỏ bên tai Diệp Linh, “Chờ thêm một khắc nữa.”

Xung quanh im ắng đến mức ngoài tiếng thở của Thực Hồn Thú, Diệp Linh chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Đếm thầm trong lòng, cuối cùng khi hai chân đã có phần mỏi mệt, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng động đều đều, toàn bộ quỷ thi cùng nhau nằm xuống đất, hai tay đặt trước ngực, cảnh tượng quái dị và khó hiểu.

“Những quỷ thi này đang hấp thu sinh khí còn sót lại trong đất,” Tư Nghiêu vừa giải thích vừa dẫn đầu xông về phía Thiên Đàn, Diệp Linh và Cảnh Hi theo sau sát.

Tưởng rằng quả cầu đen bị giam trong một căn phòng đầy cơ quan phức tạp, nhưng ba người chạy đến dưới Thiên Đàn mới phát hiện, một con gà béo đen thui đang ngồi trong một cái l*иg sắt trông rất bình thường, thấy Diệp Linh liền hưng phấn vẫy cánh.

Diệp Linh đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt.

Cảnh Hi đi đến xách cái l*иg lên, nhíu mày nhìn, “Đây là… gà sao?”

“Ngươi mới là gà! Ta là...” AU trong l*иg tức giận định hét lên, nhưng bị Diệp Linh lườm một cái làm sợ đến im lặng, sau khi lườm Cảnh Hi một cái, nó rụt cổ, cuộn tròn thành một quả cầu đen trong l*иg.

Diệp Linh cười nhẹ nhận lấy l*иg, khẽ gật đầu với hai người kia, thời gian không chờ đợi ai, ba người nhanh chóng rời khỏi khu rừng này.

Rừng trở lại hoang vu tĩnh mịch, khi bóng dáng ba người khuất xa, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, yên lặng đứng trước Thực Hồn Thú.

Con Thực Hồn Thú vốn nằm im không nhúc nhích bỗng như cảm nhận được điều gì, thân hình khổng lồ run rẩy, mở mắt ra, bỗng chốc tràn đầy kinh hãi khi thấy bóng đen.

“Ngươi, ngươi không phải đã...” Nó đột nhiên tỉnh ngộ, thân hình khổng lồ co giật không ngừng, giọng nói khàn khàn run rẩy, “Không thể nào! Hắn năm xưa căn bản không— A!”

Ánh lửa bùng lên bao trùm toàn bộ Thiên Đàn, những quỷ thi mất chủ nhân lập tức rối loạn, như thiêu thân lao vào lửa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tung vạt áo của bóng đen, nam nhân thu tay lại, yên lặng nhìn gương mặt của Thực Hồn Thú biến dạng dưới nhiệt độ cao, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vùng.

“Chỉ là một tên tiện dân mà cũng dám làm loạn.”

---

Ba người một chim rời khỏi khu rừng khi trời sáng, sương mù ẩm ướt bị ánh nắng vàng đỏ xua tan, bình minh rực rỡ vô hạn.

Hắc Đoàn Tử* sớm đã bắt đầu vùng vẫy trong l*иg khi ba người chạy được nửa đường, xoay tròn thân hình béo ú, miệng kêu phì phò muốn ra ngoài.

(*) Hắc Đoàn Tử: Cục viên tròn, đây kiểu như là biệt danh mà Diệp Linh gọi AU.

Xách l*иg lên, Diệp Linh và AU trừng nhau một hồi, không nhịn được cười nhẹ trêu chọc, “Ngươi không phải là phượng hoàng sao, một cái l*иg sắt cũng có thể nhốt ngươi.”

AU lắc lắc bụng, đứng dậy, vỗ cánh mạnh vào l*иg, một ánh sáng trắng chợt lóe, cả con chim bị bật ngược lại, ngồi bẹp xuống đất.

Ồ, hóa ra cái l*иg này có phong ấn.

Tư Nghiêu liếc nhìn Hắc Đoàn Tử đang giận dữ, tay áo nhẹ nhàng quét qua l*иg sắt, chỉ nghe tiếng kêu ‘đinh’, thanh chắn bên cạnh l*иg rơi ra, AU liền chui ra ngay lập tức.

“Haha! Ta cuối cùng cũng thấy lại ánh sáng!” Bay vòng quanh vài vòng trong không trung, AU kiêu ngạo nhìn Diệp Linh.

Rồi Hắc Đoàn Tử cúi đầu xuống, nghi ngờ nói, “Này, y phục ngươi sao lại có máu?”

Ba người cùng cúi đầu nhìn về phía gấu áo của Diệp Linh, chỉ thấy vạt áo trắng tinh bị bám đầy bụi, vài chỗ còn có vết máu đỏ sẫm.