Chương 3

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, chủ nhà tốt bụng bảo rằng gần đây trong làng thường xảy ra hiện tượng ma quái, khuyên y không nên ra ngoài vào ban đêm.

Diệp Linh tuy không tin vào ma quỷ, nhưng cũng nghe theo lời khuyên, không rời khỏi nơi trú ngụ vào ban đêm. Cho đến một ngày hoàng hôn, khi trở về sau khi trừ yêu, y phát hiện ngôi làng yên tĩnh đã trở nên ồn ào, tại cổng nhà trưởng làng, có một bó rơm lớn với một cậu bé gầy gò yếu đuối bị trói trên đó - đó chính là nam chính Cảnh Hi.

Khi đó, nguyên thân vẫn chưa mắc phải tâm ma, là người chính trực và không thể chịu đựng được việc dân làng ức hϊếp cậu bé chỉ vì nó không có cha mẹ, còn định dùng cậu bé để tế thần xua đuổi ma quỷ. Y giận dữ dùng kiếm cứu cậu bé rồi đưa về Huyền Thanh Tông, thậm chí còn nhận cậu bé làm đệ tử.

Nghĩ lại, nguyên thân thật sự đã cứu mạng Cảnh Hi, sao sau này lại gặp phải kết cục bị đâm xuyên tim?

Diệp Linh đang chìm trong suy nghĩ, mắt hơi cụp xuống, lông mi cong cong, vô thức chỉnh trang trước gương, thỉnh thoảng đưa ngón tay mảnh mai lên xóa đi những nếp nhăn nhỏ trên áo vải trắng, mái tóc đen mượt như lụa được cài gọn gàng bằng một chiếc trâm ngọc bích, toàn thân toát lên vẻ thanh thoát như tuyết.

Kể từ khi Diệp Linh thay áo trắng, Dư Liên đứng sau lưng cậu vẫn luôn lén lút nhìn ngắm, trong tay vẫn còn giữ bộ áo đen bị từ chối.

Diệp Linh chỉnh lại cổ áo rồi quay sang hỏi Dư Liên, “Cảnh Hi đâu rồi?”

“Sư đệ đang ở núi Tang Phong,” Dư Liên nhanh chóng cúi đầu, gấp gọn chiếc áo đen trả về chỗ cũ, vẻ mặt lộ rõ sự không đành lòng, “Có lẽ chỉ còn thời gian hai chén trà* nữa là sẽ bị phạt.”

(*) Thời xưa tính thời gian theo uống trà, nghĩa là thời gian tính từ lúc pha đến lúc uống hết trà, ước chừng khoảng 15 phút, tức là một khắc. Hai chén trà là 30 phút.

Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.co. Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.

Diệp Linh nhíu mày, “Bị phạt?”

“Vâng, có một số đệ tử nói rằng họ đã tận mắt thấy Cảnh Hi trộm công pháp ở Văn Tố Các, trưởng lão Ninh Lăng còn tìm thấy cuốn công pháp này trong phòng Cảnh Hi vài ngày trước...” Dư Liên vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Diệp Linh, giọng càng lúc càng nhỏ.

Diệp Linh nhớ ra rồi.

Sự việc ở Văn Tố Các là một bước ngoặt quan trọng trong nguyên tác. Cảnh Hi trộm công pháp là giả, nhưng trộm bảo vật là thật. Mặc dù bị người khác hãm hại nhưng cũng không hoàn toàn vô tội, sợ rằng nếu bị phát hiện sẽ gây ra tai họa lớn hơn, Cảnh Hi không tranh cãi nhiều và lặng lẽ nhận phạt một trăm roi.

Lúc đó, nguyên thân đang mải mê tu luyện, không hề hay biết về việc đệ tử bị phạt.

“Dẫn ta đến núi Tang Phong ngay.”

“Sư tôn muốn đến núi Tang Phong?” Dư Liên ngơ ngác trong chốc lát mới phản ứng, tròn mắt ngạc nhiên hỏi, “Người không bế quan nữa sao?”

Tôi còn một tháng để sống, không nhanh chóng tẩy trắng và cố gắng thì ngay cả mạng cũng không còn.

“Đúng vậy,” Diệp Linh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng, không quay đầu lại mà thúc giục, “Đi ngay bây giờ.”

.

Núi Tang Phong.

Trên đài cao, một nam tử trung niên mặc áo đen, nghiêm nghị đứng thẳng, tay cầm roi sắt mềm, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới bậc thang, nơi một thanh niên đang quỳ gối, lớn tiếng chất vấn,

“Cảnh Hi, ngươi tự ý trộm công pháp trong các, có nhận lỗi không?”

Dưới ánh nắng gay gắt, khuôn mặt tái nhợt của thanh niên lấm tấm mồ hôi lạnh. Đã quỳ quá lâu, hắn đã bắt đầu mất đi ý thức, yết hầu nhô lên khẽ rung, một lúc sau mới khàn khàn trả lời, “Đệ tử... nhận tội.”

Khu vực xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

“Chẳng lẽ trưởng lão nhầm lẫn? Đệ tử đang bế quan mà còn phải đi trộm công pháp trung cấp?”

“Nói là đệ tử thân cận, nhưng ta thấy Sương Nguyệt tiên tôn căn bản không thèm quan tâm hắn. Đừng nói là truyền dạy công pháp, ngươi xem hắn mang thanh kiếm sắt rách nát kia thì biết, Sương Nguyệt tiên tôn căn bản không nhận hắn làm đệ tử.”

“Nhưng ta nghe nói Sương Nguyệt tiên tôn đã tự mình cứu hắn về mà? Sao lại không quan tâm?”

“Có ai biết được, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời thôi, ngươi đã từng thấy sư tôn nào đệ tử bị phạt mà còn không thèm đến xem một lần chưa?”

Sắc mặt Cảnh Hi càng tái nhợt, không tự giác nắm chặt tay, cổ tay lập tức truyền đến cơn đau rát như bị xé rách, nhưng hắn không quan tâm, vẫn nắm chặt vạt áo, toàn thân căng thẳng, mắt đỏ như muốn rỉ máu.

“Ngươi đã tự nhận tội, vậy ta sẽ phạt ngươi theo luật để ngươi nhớ mãi,” trưởng lão phụ trách chủ trì xử phạt trên đài cao phất tay áo đen, ra hiệu cho đệ tử bên cạnh, “Đặng Ngôn, trói hắn lại!”

“Vâng, sư tôn!”

Giây trước, thanh niên cúi đầu vâng lời, giây sau, hắn cầm dây thừng đi đến bên Cảnh Hi, gương mặt biến đổi, nở nụ cười chế giễu nói khẽ, “Thiên tài gì chứ, chẳng phải rồi cũng phải quỳ gối trước ta sao.”

“Cút.”

Cảnh Hi khinh thường liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói một chữ, rồi nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng, không biết nghĩ tới gì, tròng mắt hơi co rút.

“Ngươi còn dám mắng ta?” Đặng Ngôn đỏ mặt giận dữ, lập tức ném dây thừng xuống, ngay lập tức phải đi trói tay Cảnh Hi. Khi thấy cổ tay hắn lộ ra một mảnh vải trắng, Đặng Ngôn cười khinh bỉ, “Ồ, bị thương rồi à? Chẳng lẽ sư tôn ngươi cũng ghét đôi tay này, tiện tay dùng kiếm rạch sao?”

Ánh mắt lạnh lùng, ngón tay Cảnh Hi như chớp nhoáng giữ chặt cổ tay Đặng Ngôn, giọng nói lạnh lẽo như nước, “Muốn trói thì nhanh lên, còn lảm nhảm thì ta phế tay ngươi.”

“Đυ.ng trúng chỗ đau nên thẹn quá thành giận rồi sao?” Cơn đau dữ dội khiến giọng Đặng Ngôn thay đổi, nhưng hắn không giận mà còn cười, “Xem ra cái danh ‘đệ tử Huyền Thanh Tông đáng bỏ đi nhất’ không phải là giả.”