Chương 4

Mắt Cảnh Hi nheo lại, lộ rõ sát ý, đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ tràn qua. Ngay lập tức, Đặng Ngôn bị hất văng ra xa mấy chục mét, đập mạnh vào cột đá trên khán đài, ho huyết trong cơn mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Trong ánh sáng trắng rực rỡ, một thân ảnh mảnh khảnh từ trên trời hạ xuống, chặn trước mặt Cảnh Hi, nhẹ nhàng phất tay áo, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp núi Tang Phong, “Ta muốn xem, không có sự cho phép của ta, ai dám động đến hắn.”

Cảnh Hi không thể tin nổi nhìn người nam tử mặc y phục trắng trước mặt, trong đôi mắt đen yên tĩnh dâng lên những con sóng dữ dội.

“Sương Nguyệt tiên tôn sao lại đến đây?!”

“Người không phải đến để bênh vực Cảnh Hi đấy chứ?”

“Diệp Linh! Ngươi dám tùy tiện ra tay làm người khác bị thương!” Nhìn thấy đệ tử của mình chật vật, Ninh Lăng - chấp pháp* trưởng lão trên đài cao giận đến xanh mặt, hất mạnh roi sắt trong tay, chỉ thẳng vào Diệp Linh mà giận dữ hét lên: “Trong mắt ngươi còn có quy củ của tông môn không?”

(*) Chấp pháp: pháp ở đây là pháp lệnh, pháp luật. Ám chỉ đây là trưởng lão có nhiệm vụ hành pháp của tông môn.

Lướt qua thanh niên nằm không dậy nổi dưới đất, Diệp Linh âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng. Cậu không cố ý làm người khác bị thương, thực sự là tình cảnh của Cảnh Hi bị trói quá nguy cấp, cậu nhất thời không khống chế được lực đạo.

Lần sau đánh người nhất định phải chú ý hơn.

Chỉ cảm thấy áy náy nửa giây, Diệp Linh ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân xa xa đang giận không kiềm chế nổi, lập tức nhận ra đó là chấp pháp trưởng lão Ninh Lăng trong nguyên tác, người từng “nổi giận đùng đùng”. Hai người cùng chưởng môn hiện tại là Tư Nghiêu, trưởng lão Bạch Hiên cùng bái sư của chưởng môn tiền nhiệm của Huyền Thanh Tông. Chỉ có điều, nguyên thân luôn kiêu ngạo không coi Ninh Lăng ra gì, với hai người kia đều gọi là “sư huynh”, nhưng với đại sư huynh Ninh Lăng lại gọi thẳng tên.

Mà Ninh Lăng lại ghen tỵ với thiên tư xuất chúng của nguyên thân, từ nhỏ đã luôn đối xử lạnh nhạt.

“Quy định tông môn cũng quy định rằng hình phạt công khai phải được sự đồng ý của các trưởng lão, ngươi đã từng được ta đồng ý chưa?” Diệp Linh không biết quy định nào, chỉ đành cứng rắn mặt không đổi sắc mà bịa chuyện, thấy đệ tử xung quanh bị hắn làm cho bối rối, càng thêm tự tin, lớn tiếng nói: “Ngươi làm thương tổn đệ tử của ta, ta đương nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn.”

“Vớ vẩn! Hoàn toàn vô lý! Quy định tông môn không phải để ngươi coi như trò đùa!” Ninh Lăng lửa giận ngút trời, chỉ thẳng vào Diệp Linh không chút khách khí mà nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chưởng môn niệm tình cũ mà có thể vô pháp vô thiên!”

“Nếu ta nhất định muốn vô pháp vô thiên, ngươi có thể làm gì ta?” Diệp Linh cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm mà đáp lại, ánh mắt lướt qua Ninh Lăng, rơi vào người nam tử ngồi phía sau hắn với nụ cười trên môi.

Quả nhiên, người nam tử lập tức bắt gặp ánh mắt của hắn, nụ cười càng sâu, bước vài bước chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Lăng, vui vẻ vỗ vai hắn, “Ninh Lăng trưởng lão sao lại giận thế này.”

Lời vừa dứt, mọi người lập tức xì xào bàn tán.

“Ta không nhìn nhầm chứ, Bạch Hiên trưởng lão cũng nhúng tay vào?”

“Không phải hắn thường không quản chuyện gì sao?”

“Chậc chậc, hôm nay quả thật không uổng công đến.”

“Tiểu Linh à, hôm nay chịu ra ngoài rồi sao?” Bạch Hiên trong chớp mắt đã dịch chuyển đến cách Diệp Linh vài bước, nhẹ nhàng mở quạt tranh, giọng nói dịu dàng mỉm cười nhìn Diệp Linh, “Thân thể khá hơn chưa?”

Diệp Linh thầm nghĩ mình quả nhiên không nhớ nhầm, trong ba vị sư huynh của nguyên thân, ngoài Ninh Lăng không ưa hắn ra, hai người còn lại đều là kiểu “ngốc nghếch hộ nghé*”, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nguyên chủ, vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu đáp, “Tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn sư huynh quan tâm.”

(*) Ngốc nghếch hộ nghé: Ám chỉ hai sư huynh đều bảo vệ Diệp Linh sư đệ nhỏ tuổi hơn một cách vô lý.

Ninh Lăng giận đến mức nhảy dựng, không thèm giữ hình tượng, “Bạch Hiên, ngươi cũng mặc kệ y làm bừa sao!”

Bạch Hiên không kiên nhẫn phất tay bảo Ninh Lăng đừng ồn ào, ân cần nhìn tiểu sư đệ của mình, chỉ vào Cảnh Hi hỏi, “Tiểu Linh muốn dẫn hắn đi sao?”

Diệp Linh gật đầu, ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu, “...Tạ ơn Tam ca.”

“Tốt, tốt, tốt, đã bao nhiêu năm rồi không nghe ngươi gọi ta là ‘Tam ca’,” Bạch Hiên mãn nguyện gật đầu liên tục, thậm chí có chút xúc động nói, “Muốn dẫn đi thì cứ dẫn đi.”

Đám đệ tử xung quanh bị giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ trẻ con của Bạch Hiên trưởng lão làm cho kinh ngạc không nói nên lời.

Đây là Sương Nguyệt tiên tôn nổi tiếng gϊếŧ người không chớp mắt trong truyền thuyết của bọn họ sao! Sao lại là một người huynh trưởng quá mức yêu thương đệ đệ như vậy!

Diệp Linh thấy mọi việc đã xong, trong lòng vui mừng, khi quay sang đối diện với Cảnh Hi trên mặt không tự chủ được mang theo ý cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, môi mỏng khẽ cong, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Cậu hơi cúi người, vươn ra một bàn tay trắng như ngọc, cổ tay thon gọn, ngón tay dài xinh đẹp, giọng nói ấm áp, “Cảnh Hi, vi sư đến đón ngươi về.”

Cảnh Hi ngừng thở, nhất thời quên mất phải đáp lại.

Từng có lần người này cũng gọi hắn như thế...

Thấy hắn chậm chạp không đưa tay, người trước mặt dường như có chút lo lắng, nhíu mày nghĩ một lúc rồi lại mở miệng nói,

“Cảnh Hi còn không đứng lên, chẳng lẽ muốn vi sư bế ngươi về sao?”

Vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.

“Sương Nguyệt Tiên Tôn vừa nói muốn bế Cảnh Hi sao?”

“Hình như là vậy...”

Cảnh Hi tỉnh lại, lập tức đứng dậy, toàn bộ quá trình đều tránh né ánh mắt và bàn tay của Diệp Linh, cúi đầu chào, “Sư tôn, Bạch Hiên tiên tôn.”