Chương 5

Diệp Linh không muốn ở lại lâu, quay người từ biệt Bạch Hiên, “Tam ca, ta dẫn hắn về trước.”

Bạch Hiên bị một tiếng “tam ca” gọi đến thoải mái cả người, đáp lại "tốt", nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Tiểu Linh về nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa tam ca rảnh sẽ đến thăm ngươi.”

“Được.”

Nhìn bóng dáng ba người Diệp Linh nhanh chóng biến mất, Ninh Lăng bụng đầy tức giận không có chỗ phát tác, quất roi đuổi đi đám đệ tử xem kịch vui, giận dữ mắng Bạch Hiên, “Sao bây giờ ngay cả ngươi cũng coi thường quy định rồi?!”

“Ây da đại ca, chỉ là một quyển công pháp thôi, ta sẽ bảo người mang vài chục quyển đến cho ngươi,” Bạch Hiên vẫn còn hồi tưởng lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Linh lúc nãy, niềm vui tràn ngập khuôn mặt, vui vẻ vỗ vai Ninh Lăng, “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn nhỏ mọn thế.”

“Đây là vấn đề công pháp hay không công pháp sao!” Ninh Lăng giận đến mức đấm ngực dậm chân, lắc đầu liên tục, “Ta thật không hiểu vì sao ngươi và chưởng môn lại bảo vệ hắn như vậy!”

“Đó là vì ngươi chưa từng nghe Tiểu Linh gọi ngươi là ‘đại ca’,” Bạch Hiên thích thú nhìn bức tranh trên quạt của mình, cười vui vẻ, “Niềm vui của ta và chưởng môn, đại ca không thể hiểu được.”

“...Cút!”

.

Thanh Vân Phong, Ẩn Trúc Viện.

“Dư Liên, ngươi về trước đi.” Diệp Linh thấy Dư Liên đứng một bên, vẻ mặt đầy lo lắng, bất đắc dĩ giải thích, “Yên tâm, ta sẽ không phạt hắn.”

Dư Liên lập tức rời đi, sắc mặt trắng xanh.

Trong đại sảnh rộng lớn chỉ có tiếng hít thở của hai người, Diệp Linh ngồi trên chiếc ghế gỗ lê nhìn Cảnh Hi, người thanh niên mặt tái nhợt đã cúi đầu từ lúc bước vào phòng, mái tóc hơi dài ướt đẫm mồ hôi lạnh, vài sợi tóc dính chặt vào trán hắn, che khuất đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác khó lòng xác định được biểu cảm trên mặt hắn.

“Thương thế khá hơn chút nào chưa?” Diệp Linh chú ý đến lớp băng dày cộm dưới tay áo dài của Cảnh Hi, nhớ lại con dao sắc bén đêm qua và vết thương kinh khủng, lo lắng hỏi, “Đưa tay ra cho ta xem.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cơ thể Cảnh Hi đột ngột căng thẳng, một lúc lâu sau khàn giọng nói, “Đã khỏi rồi, không cần sư tôn bận tâm.”

Diệp Linh nhíu mày, đồ đệ nhỏ đề phòng cậu đến mức mềm hay cứng đều không ăn, cậu đứng lên đến bên cạnh hắn để xem vết thương, thấy hắn theo phản xạ mà né tránh, đành cố gắng hạ giọng an ủi, như đang dỗ dành một chú cún con vô gia cư bị người đời ức hϊếp, “Đừng sợ, vi sư sẽ không làm ngươi đau.”

Thanh niên cuối cùng cũng ngừng giãy giụa.

Tránh vết thương, cẩn thận nâng cánh tay của thanh niên lên, dù Diệp Linh đã rất cẩn thận khi tháo băng, nhưng vết thương băng bó vội vẫn dính vào băng, máu thịt lẫn lộn rất kinh khủng, như đang mỉa mai châm chọc lời cậu vừa nói.

Cú sốc mạnh mẽ từ thị giác khiến Diệp Linh không kìm được mà hít một hơi lạnh, liếc thấy Cảnh Hi bình tĩnh, lông mi dài khẽ rủ, ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay cậu đặt trên cổ tay hắn, Diệp Linh bỗng sinh ra chút thương cảm, “Cứ thế này thì không tốt, vi sư sẽ bôi thuốc cho ngươi, được chứ?”

Nói xong, cậu quay người, lục lọi một hồi, tìm ra một đống linh đan diệu dược, trải hết lên bàn gỗ, gọi Cảnh Hi, “Lại đây ngồi.”

Sự bối rối, đau đớn và đấu tranh lại hiện lên trong đôi mắt đen láy của thanh niên, Diệp Linh đành mạnh mẽ kéo hắn lại, sau khi dọn dẹp xung quanh, rắc một ít thuốc bột lên vết thương.

Cảnh Hi căng chặt cơ mặt, mồ hôi đầy trán, Diệp Linh cho rằng hắn đau nhưng không dám lên tiếng, cúi người nhẹ nhàng thổi vào vết thương, giọng mềm mỏng, “Ở đây chỉ có hai ta, đau thì cứ kêu ra… ê ê, ngươi né cái gì?!”

Cảnh Hi đột nhiên rút tay lại, cơ thể lùi ra sau, lưng dán chặt vào ghế, tay trái bị thương vô thức siết chặt, cắn răng chịu đựng, cuối cùng khàn giọng nói, toàn thân căng thẳng, “Sư tôn... hôm nay vì sao cứu ta?”

Vết thương vừa băng bó kỹ lưỡng lại nứt ra, Diệp Linh cũng có chút bực mình, hỏi ngược, “Ngươi nghĩ vì sao?”

Sư tôn và trưởng lão chấp pháp có mâu thuẫn không phải ngày một ngày hai, nhưng vô duyên vô cớ gây chuyện không phải là tính cách của người.

Chẳng lẽ thực sự là vì hắn...

Cảnh Hi cúi đầu quay mặt, trong tầm mắt chỉ còn thấy tà áo trắng tinh của Diệp Linh; trong cơn mơ hồ, hắn chợt nhớ lại mười năm trước, khi bị coi là người không may mắn dùng để tế trời, nam tử từ trên trời giáng xuống trong ánh lửa, cũng mặc bộ y phục trắng như hôm nay, giữa những tiếng kinh hô của dân làng ngu muội, lạnh lùng nhưng vô cùng dịu dàng hỏi hắn,

“Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Chính nam nhân đẹp như thần linh này đã cho hắn hạnh phúc duy nhất trên đời, nhưng cũng chính y đã nhiều lần dùng lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén cắt vào da thịt hắn, lạnh lùng nhìn hắn như người xa lạ, đặt đôi môi mỏng manh lạnh lẽo lên vết thương rỉ máu của hắn, tham lam hút lấy sinh lực của hắn; lại luyện độc bắt hắn nuốt vào, đến khi độc tính phát tác vào đêm trăng tròn thì ban cho hắn một viên đan dược như bố thí, lạnh lùng nói “Tự mình đi đi.”

Từ đó, nam nhân mà hắn tôn sùng như thần thánh trở thành nỗi đau đớn mà hắn không thể thoát khỏi.

Diệp Linh không đoán được suy nghĩ của Cảnh Hi, nhưng nhìn ánh mắt u uất của hắn cũng đoán ra không phải chuyện tốt, sợ hắn nghĩ sai, cậu trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc gọi, “Cảnh Hi.”

Thanh niên theo phản xạ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm trầm ổn như mực của cậu.

“Ngươi đã gọi ta là ‘sư tôn’, sau này đừng hỏi lại vấn đề này.” Diệp Linh lại dùng băng vải băng bó vết thương cho thanh niên, hài lòng ngắm nhìn thành quả lao động của mình, đứng dậy quay lại chỗ ngồi, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, sau khi suy nghĩ kỹ mới nói, “Về chuyện ba năm qua, vi sư sẽ cho ngươi một lời giải thích. Ngươi cho vi sư chút thời gian, được không?”