Chương 6: Phát hiện mật thất

Cậu tất nhiên biết chiêu này không qua mắt được ai, đặc biệt là Cảnh Hi, người từ nhỏ đã thấy rõ thế thái nhân tình, nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời trấn an hắn, rồi nghĩ cách khác.

Diệp Linh không khỏi thở dài, nghĩ rằng không trách người đời đều nói làm sư phụ không dễ.

Kế hoãn binh quả nhiên hiệu quả, Cảnh Hi do dự một lúc rồi vẫn gật đầu, “Được.”

Diệp Linh nở nụ cười hài lòng, nhìn đỉnh đầu thanh niên như cún con lông xù, kiềm chế cơn xúc động muốn xoa đầu hắn, tính toán bước tiếp theo nên làm gì.

Cho dù nguyên tác không đề cập đến việc Cảnh Hi bị người tính toán, Diệp Linh cũng không tin hắn sẽ đánh cắp công pháp trung cấp; không nói đến tu vi của Cảnh Hi đã không còn coi trọng những thứ đó, chỉ riêng thư viện mà cậu chưa từng hạn chế đệ tử ra vào, trong đó đã có bao nhiêu công pháp cao cấp hơn rồi.

Thứ Cảnh Hi nhắm đến là một trong ba báu vật của Văn Tố Các– Dực Trạm Thạch. Viên đá này từng hóa thành hình người, sau khi chế ngự được, nếu gắn lên kiếm sẽ có thể thấu hiểu lòng người. Cảnh Hi thần không biết quỷ không hay lừa mọi người lấy được viên đá quý, chính là để rèn một thanh bảo kiếm thuộc về mình. Nhưng linh thạch khó thuần hóa, dù kỹ thuật rèn kiếm của Cảnh Hi đã rất thuần thục, nhưng trước khi hắn hắc hóa thành ma đầu, kiếm này vẫn chưa luyện thành, còn tiêu hao không ít linh lực tu vi của hắn.

Nghĩ đến đây Diệp Linh không khỏi cảm thấy ủy khuất thay Cảnh Hi, khi mà những đệ tử khác theo tu vi tăng tiến đều lần lượt thay kiếm, chỉ có Cảnh Hi là người duy nhất trong toàn Huyền Thanh Tông, mười năm như một ngày vẫn đeo thanh Huyền Thiết Kiếm nặng trăm cân mà Diệp Linh tặng khi nhận làm đệ tử, vừa xấu vừa nặng.

Dực Trạm Thạch là cơ hội duy nhất của hắn.

Cân nhắc hồi lâu, để không làm thay đổi quá nhanh nhân cách của nguyên chủ mà gây nghi ngờ, Diệp Linh quyết định không chủ động nhắc đến linh thạch, đợi đến khi chọn được thanh kiếm thích hợp rồi mới nói với Cảnh Hi cũng không muộn.

Diệp Linh suy nghĩ xuất thần, sau khi băng bó xong thấy Cảnh Hi vẫn ngồi im không nhúc nhích, theo bản năng nghĩ hắn còn vết thương khác, liền thốt ra, “Cởi y phục ra cho ta xem.”

Cảnh Hi sững sờ, “...Tại sao phải cởi y phục?”

Diệp Linh lúc này mới nhớ ra Cảnh Hi không bị chịu phạt, bối rối đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, xoay người không chút hoang mang dọn dẹp các bình lọ trên bàn vào một cái túi, đặt vào tay Cảnh Hi, bỏ qua câu hỏi của hắn, nhẹ giọng nói, “Những thuốc này ngươi hãy mang về dùng, nếu không đủ thì lên núi lấy thêm.”

Cảnh Hi lần này không từ chối nữa, nhận lấy thuốc xong, không chần chừ mà muốn rời đi.

Diệp Linh cũng không cố giữ lại, nhẹ nhàng nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, cậu không nhanh không chậm ngồi trên ghế gỗ thưởng trà, mày đẹp khẽ cau lại, ánh mắt quét quanh phòng.

Hiện tại, cậu thậm chí còn chưa kiểm soát được linh lực của nguyên thân* một cách tự nhiên, chuyện rèn kiếm cho Cảnh Hi đương nhiên là không thể tự mình làm được, nhưng từ nguyên thân* moi ra chút lợi ích thì vẫn có thể.

(*) Nguyên thân = nguyên chủ = Thân xác nguyên bản: Hàm ý Diệp Linh trong truyện, Diệp Linh bản gốc trước khi Diệp Linh người hiện đại nhân vật chính của chúng ta xuyên vào.

Trong nguyên tác có nhắc qua rằng trong phòng ngủ của nguyên thân có một mật thất, bên trong có vô số cổ tịch và bảo vật, tìm một thanh kiếm phù hợp với Cảnh Hi cũng không phải là việc khó.

Nhưng mật thất này được cho là cực kỳ cơ mật, cơ quan hiểm nhiều vô số, ngoài thân chủ ra không ai có thể mở được.

Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu xiên xuống những lọ sứ men xanh đặt bên phải giá gỗ, Diệp Linh trong lòng chợt nảy số, trong đầu nháy mắt hiện lên những cơ quan bài trí trong mật thất, liền lập tức tiến lên, xoay từng lọ sứ trên giá.

... Không có phản ứng gì.

Không từ bỏ ý định, cậu lục lọi từ trái sang phải, từ dưới lên trên, nhưng sau khi lật tung cả giá, vẫn cứ là chẳng có động tĩnh gì. Diệp Linh thất vọng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy một người đang do dự bồn chồn đứng ở đầu con đường lát đá xanh.

Cảnh Hi? Sao hắn vẫn chưa đi?

Thanh niên do dự một hồi, từ từ giơ cái túi bên tay phải lên, hắn quay lưng về phía Diệp Linh nên cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, chỉ thấy dưới ánh mặt trời gay gắt, hắn nhìn chằm chằm vào cái túi, hồi lâu không động đậy.

Diệp Linh nhớ tới sự ngoan ngoãn bất thường của Cảnh Hi lúc rời đi, lòng chợt chùng xuống.

Chỉ thấy thanh niên không chút do dự ném cái túi trong tay ra xa, cái túi vẽ ra một đường cong dài trong không trung, biến mất trong rừng trúc.

Diệp Linh: "......"

Quả là tàn nhẫn.

Mật thất khó tìm, việc rửa oan vô vọng, liên tiếp thất bại khiến lòng Diệp Linh buồn bực, cậu xoay người muốn dựa vào bức tường cạnh giá gỗ nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa mới tựa lưng vào tường, bức tường sau lưng đột ngột chuyển động về phía sau, kéo theo cậu ngã ngửa ra sau, trước mắt bỗng tối sầm, Diệp Linh loạng choạng vài bước mới đứng vững được.

Diệp Linh vô tình bước vào mật thất: "......"

Còn nói chắc nịch là không ai có thể tìm thấy!

Nhưng chẳng phải chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra rồi sao?!

Không kịp để Diệp Linh phàn nàn, cánh cửa trước mắt bỗng đóng lại, mật thất lập tức trở nên tối om, giơ tay không thấy năm ngón.

Diệp Linh tập trung linh lực vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một quả cầu lớn bằng nắm tay làm nguồn sáng, cúi người lại gần tường đá, phát hiện cửa và tường đá hòa làm một, hoàn toàn không thấy khe hở hay dấu vết gì.

Cậu đứng thẳng người, giơ cao bàn tay, nheo mắt quan sát xung quanh, sau một hồi liền phất tay áo, quả cầu linh lực màu xanh sẫm bay ổn định tới một chỗ lõm trên cột đá tròn cách đó vài chục mét, cùng lúc đó, mười mấy đỉnh cột tròn đồng loạt sáng lên, mật thất lập tức trở nên sáng sủa.