Chương 7

Mật thất này lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, diện tích thậm chí bằng một nửa Ẩn Trúc Viện, phía bắc có vài tủ gỗ lớn để cất giữ kỳ trân dị bảo, phía nam bày biện gọn gàng vài chục món đao thương bảo kiếm, phía đông là hàng trăm giá sách chất đầy sách vở, phía tây thậm chí còn có một căn phòng giống hệt bên ngoài mật thất, ngay cả bày biện cũng không khác gì.

Diệp Linh ngạc nhiên.

... Đây có gọi là tư bản phung phí tùy hứng tiêu xài không?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Linh xoay người đặt tay lên vị trí vừa dựa lưng vào, quả nhiên như cậu dự đoán, nơi tay chạm vào lập tức xuất hiện một cánh cửa tự động mở ra, bên ngoài chính là phòng ngủ quen thuộc.

Diệp Linh thử đổi vài chỗ khác, phát hiện bất kể cậu đặt tay lên vị trí nào trên tường đá, cửa truyền tống đều lập tức xuất hiện, tay vừa rời khỏi ngay lập tức biến mất, thời gian chỉ trong nháy mắt.

Nếu cậu đoán không sai, đây hẳn là một khối linh thạch thông linh, chỉ có nguyên thân mới có thể tùy ý ra vào, nhưng cùng là linh thạch, một khối nhỏ bằng bàn tay ở Văn Tố Các đã được coi là "bảo vật", còn nguyên thân lại dùng cả tấm linh thạch để xây tường, nghĩ kỹ đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Diệp Linh bước tới chỗ đặt vũ khí phía nam, lần lượt cầm từng thanh kiếm lên xem xét.

Cậu phát hiện nguyên thân có thói quen ghi chú, sẽ để lại những ghi chép như "lấy được khi nào", "do đâu mà có", ý đồ vừa xem liền hiểu ngay.

Nhưng chữ viết của nguyên chủ... hình như có chút quen thuộc.

Cuối cùng, Diệp Linh dừng chân ở một góc không mấy nổi bật, trước mặt là một chiếc hộp sắt được xích sắt quấn chặt.

Cậu đặt ngón tay lên sợi xích sắt áp sát hộp sắt, đầu ngón tay cảm nhận được sự lạnh lẽo của xích sắt.

Một lúc sau, đôi mày thanh tú của Diệp Linh khẽ nhíu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Giữa hàng loạt vũ khí, chỉ có hộp sắt này là bị phong ấn, và... cậu không mở được.

Cầm chiếc hộp sắt nặng trịch lên, Diệp Linh phát hiện ba chữ "tặng đồ đệ" được khắc bằng nét chữ tinh tế ở góc phải bên dưới.

Đây là thứ mà nguyên thân định tặng cho Cảnh Hi? Nhưng trong nguyên tác không có tình tiết này.

Nghĩ mãi không ra, Diệp Linh tĩnh tâm suy nghĩ, tập trung linh lực vào lòng bàn tay trái, đôi mắt khẽ động, chỉ thấy cậu lật ngửa lòng bàn tay, linh lực khủng khϊếp đánh mạnh vào chiếc hộp sắt bên tay phải, các thanh kiếm treo xung quanh rơi loảng xoảng xuống đất, trong mật thất vang lên những tiếng ồn ào.

Chỉ có chiếc hộp sắt không hề nhúc nhích.

Ngay cả linh lực của nguyên thân cũng không mở được... chẳng lẽ là huyết chú*?

(*) Huyết chú: Chú pháp máu.

Nghĩ tới đây, Diệp Linh không khỏi rùng mình, huyết chú, loại chú pháp cổ xưa và thần bí này trong nguyên tác cũng chỉ nhắc thoáng qua, cậu tình cờ nhớ tới là vì loại chú pháp này thực sự hại người hại mình, trong nguyên tác, một pháo hôi nào đó vì muốn bảo vệ thánh vật của bộ tộc mình mà khi Cảnh Hi tấn công vào thành đã không tiếc máu của mình để thi triển huyết chú, phong ấn thánh vật lại.

Phong ấn này, trừ phi người giải chú pháp có linh lực cao gấp trăm lần người thi chú*, nếu không trên đời chỉ có người thi chú mới có thể dùng máu của mình để giải phong ấn, nếu người phá chú* nhiều lần cố gắng phá phong ấn thì sẽ bị phản phệ.

(*) Thi chú: Người thực hiện chú pháp.

(*) Phá chú: Người phá giải chú pháp.

Huyết chú tuy kiên cố, nhưng cần lượng lớn máu của người thi chú để tạo thành phong ấn, còn cần định kỳ bổ sung củng cố.

Mặc dù lý trí nói cho cậu biết nguyên thân tuyệt đối không thể làm ra loại việc này, nhưng trong vô thức vẫn có một tiếng nói nghi hoặc không ngừng lớn dần. Do dự hồi lâu, Diệp Linh hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, cắn ngón tay cho chảy máu, một giọt máu đỏ tươi "tí tách" rơi xuống hộp sắt.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bốn phía xung quanh đỏ rực, màn sương mờ mờ màu máu che phủ mắt trong nháy mắt, mũi ngập tràn mùi tanh của máu.

Tiếp theo đó là cơn đau tim dữ dội, ngực co rút không ngừng, cơn đau tăng dần từng đợt.

Đau đớn đến bất ngờ, Diệp Linh không kịp phân biệt là bệnh tim tái phát hay là cái giá của việc giải phong ấn, chỉ cảm thấy trước mắt một màu đỏ thẫm, tiếng ong ong trong màng nhĩ vang lên chói tai, cơn đau nhức nhối lan nhanh khắp cơ thể.

Diệp Linh đau đến mức cúi gập người, nửa quỳ trên đất, một tay nắm chặt y phục trước ngực, một tay siết chặt cái hộp sắt, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng. Trong cơn mơ hồ, cậu dường như lại nghe thấy giọng nói trong giấc mơ kia, mơ hồ không rõ.

“Cứu... cứu...”

Ai đang nói? Cứu ai? Là nguyên thân đang cầu cứu, hay là bảo cậu đi cứu người?

Sau một thời gian dài chịu đựng, cơn đau tim dần dần lắng xuống, chỉ nghe một tiếng “cạch” nặng nề, Diệp Linh như được vớt ra từ trong nước lạnh, kiệt sức quỳ ngồi trên đất, tay cầm hộp sắt. Xích sắt rơi xuống, cái hộp mở ra, một làn khói đen kỳ quái cuồn cuộn bay lên, sau khi lượn lờ một hồi trong không trung mới dần tan biến.

Đây là cái gì?

Cái hộp sắt lơ lửng trong không trung, Diệp Linh chống tay đứng dậy tiến đến xem, một thanh bảo kiếm màu xanh trắng nằm yên trong hộp, kiếm dài ba thước sáu, rộng khoảng một tấc tám, không thấy lưỡi kiếm, chỉ thấy vỏ kiếm và chuôi kiếm đều khắc hình rồng đen, hình thái khác nhau, sống động như thật, xoay quanh cùng chạm khắc mây phía trên.

Quanh thân kiếm có làn khói đen bao phủ, vừa thấy ánh sáng đã bắt đầu tụ lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, Diệp Linh phản ứng lại thì khói đen đã tụ thành một quả cầu đen to bằng nắm tay.

Kinh ngạc trong lòng, Diệp Linh nhanh chóng hóa linh lực thành chưởng, một đao chém nát quả cầu đen, nhanh như chớp đậy nắp lại.

Khói đen bị áp chế, nổi giận điên cuồng va đập trong hộp sắt, phát ra từng tiếng động lớn.