Chương 9

Tâm tình hơi xao động, giỏ đầy linh thảo ở cạnh cửa liền dừng ở bên chân, Diệp Linh đưa tay nhặt một cái lên chơi đùa trong lòng bàn tay, cảm thán rằng có linh lực thật là tiện lợi, miệng đáp hờ hững, “Chỉ là mấy roi thôi, ta không muốn huynh khó xử.”

Nói xong, cả hai đều sững sờ. Tiếng ghế cọ xát vào sàn nhà kêu kèn kẹt, Bạch Hiên bật dậy, tự mình đi quanh hai vòng trong phòng, sau đó đến bên Diệp Linh, ba phần cảm thán bảy phần kích động nói, “Tiểu Linh, Tam ca... đã lâu không thấy ngươi như thế này rồi.”

Bị một ánh nhìn nóng bỏng nhìn chăm chú, hai má Diệp Linh hơi nóng, không tự nhiên mà quay đầu tránh đi, “...Vâng.”

Đôi tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng Bạch Hiên không nhịn được hỏi, “Tam ca có thể xoa đầu Tiểu Linh không? Giống như hồi nhỏ.”

Lời từ chối của Diệp Linh đã tới đầu môi, nhớ lại trong sách, hai sư huynh vì báo thù cho nguyên thân mà cuối cùng đều chết dưới kiếm của Cảnh Hi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, ngồi thẳng dậy, đưa đầu đến gần tay Bạch Hiên, giọng nhỏ như muỗi kêu, “...Vậy nhanh lên.”

Mãn nguyện xoa rối tung mái tóc đen của Diệp Linh, Bạch Hiên dường như chìm vào hồi ức nào đó, cảm thán, “Vẫn là hồi nhỏ rất tốt, khi đó ngươi thèm ăn, ta và Đại ca, Nhị ca ba người mỗi ngày thay phiên xuống núi mua đùi gà cho ngươi ăn, mỗi khi bị sư tôn bắt gặp thì lại bị một trận đòn.”

Ngừng lại một chút, Bạch Hiên có chút đau lòng nhìn cậu, “Tiểu Linh, Tam ca không có yêu cầu gì khác, chỉ mong ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, phải biết rằng, dù trời có sập, còn có sư huynh bọn ta chống đỡ cho ngươi.”

Diệp Linh bật cười, “Cả Ninh Lăng trưởng lão cũng vậy sao.”

“Đừng trách Đại ca, hắn thực ra rất thương ngươi, chuyện này đúng là Cảnh Hi không đúng.”

Nhắc đến Cảnh Hi, Diệp Linh có chút hứng thú, ngồi thẳng người nghiêm túc nói, “Tam ca, thực ra ta còn có một chuyện muốn nhờ, về thanh kiếm của Cảnh Hi...”

.

Khi Bạch Hiên rời đi, mặt trời đã qua lúc gay gắt nhất, nghiêng nghiêng treo ở một góc trời; thanh niên cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, không đề phòng mà nằm nghiêng, thân hình nhẹ nhàng phập phồng theo từng hơi thở, lông mày giãn ra, đang ngủ rất ngon.

Nhẹ tay đóng cửa phòng, Bạch Hiên men theo con đường đá xanh trắng đi đến trước cổng viện Ẩn Trúc, trong tay nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt họa mực*.

(*) Quạt có tranh / câu đối chữ / … vẽ bằng mực.

Trong rừng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió mát, lá xanh lay động mang theo mùi hương trúc; ánh mắt Bạch Hiên lóe lên hàn quang, cổ tay rung động, chiếc quạt trong tay như tên rời dây, phóng thẳng vào rừng sâu cách đó mười mét.

“Cút ra đây.”

Từ bóng tối trong rừng trúc, một bóng người bước rai, vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp, thanh niên cao lớn sải bước đến trước mặt Bạch Hiên, thần sắc tự nhiên, tay áo phấp phới theo gió.

Cảnh Hi hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Hộc La tiên tôn*.”

(*) Tên các đệ tử thường gọi Bạch Hiên.

Bạch Hiên thu lại quạt, nhìn thẳng phía trước, giọng lạnh lùng, “Lén lút ở đây làm gì?”

“Đệ tử sợ làm phiền sự thanh tĩnh của sư tôn, không dám mạo muội quấy rầy.”

Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Bạch Hiên hiện lên một tầng chán ghét, “Đúng là khéo miệng, không phải sợ làm phiền, mà là làm việc mờ ám sợ bị phát hiện có đúng không.”

Thấy mắt Cảnh Hi rũ xuống, im lặng không nói, Bạch Hiên tiếp tục, “Bản tôn thấy ngươi cũng không muốn bị trói buộc ở Thanh Vân Phong này, lễ trưởng thành hoàn thành thì ra ngoài tự mình rời đi đi.”

.

Nắm tay siết chặt rồi lại thả ra, ngón tay dùng lực đến trắng bệch, Cảnh Hi quay người nhìn con đường lát đá vắng vẻ, đôi mày sâu thẳm dậy lên một trận sóng.

Gió nổi rừng lay, thanh niên như bức tượng cổ xưa, đứng yên bất động ở cuối con đường; đến khi hoàng hôn buông xuống, từ ngôi nhà ở xa xa vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng, thân thể cứng đờ của thanh niên cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn vào trong nhà rồi xoay người rời đi.

“Cảnh Hi, không dùng bữa tối đã đi sao?”

“Ừ, sư huynh không cần lo lắng,” Cảnh Hi mang theo một thanh kiếm đen tuyền, ra khỏi phòng đến sảnh chính, thấy Dư Liên đang chuẩn bị dùng bữa, ánh mắt đầy quan tâm, kiên nhẫn đáp, “Đêm nay ta đi xuống núi tu luyện, không trở lại.”

Dư Liên thở dài một tiếng, không ngăn cản, “Được, vậy ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Bên ngoài trời đêm tuyệt đẹp, một vầng trăng sáng và gió nhẹ thoảng qua, Cảnh Hi men theo con đường quanh núi đi xuống sân luyện tập dưới núi, lúc này phần lớn đệ tử đều đã về phòng dùng bữa, chỉ còn lại lác đác vài người đang thu dọn đồ đạc.

Như mọi khi, Cảnh Hi không biểu cảm lướt qua mọi người, không ai tiến lên bắt chuyện chào hỏi, hắn cũng không chủ động giao tiếp với người khác.

Thực ra thanh niên có dáng vẻ rất đẹp, chỉ là ngũ quan quá đỗi sắc nét, đôi mắt đen như mực luôn phủ một lớp hàn ý không tan, khi lạnh lùng nhìn người khác, trông giống hệt một con sói ác đang đi săn mồi.

Thêm vào đó, mấy năm gần đây không biết từ đâu xuất hiện đủ loại tin đồn về hắn, càng khiến thanh niên trở thành đối tượng mà ai cũng tránh xa.

Vì vậy, những cô gái ngưỡng mộ hắn, những chàng trai ghen tỵ hắn, ai đều không dám đến gần.

Cảnh Hi đã quen với những ánh mắt lén lút dò xét xung quanh, thần sắc thản nhiên tiến bước.

“...Sương Nguyệt tiên tôn thực sự...”

Đôi mắt hơi động, thanh niên đột ngột dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn hai nữ đệ tử đang thì thầm ở vài bước phía sau.

“Ngươi nói cái gì?”

Đôi mắt thanh niên đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, ánh nhìn dò xét khiến người khác lạnh sống lưng.

Hai nữ đệ tử mắt mở to, ngây người tại chỗ, một lúc sau mới run rẩy lên tiếng, liên tục xua tay, “...Không có gì.”

Không đợi Cảnh Hi lên tiếng, hai người như thỏ con bị hoảng sợ vội vã chạy đi, người xung quanh thấy vậy, cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vàng rời đi.