Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 72-2: Ngươi lại còn dám cọ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Giáo chủ.”

“Giáo chủ.”

“Thuộc hạ đến muộn.”



Càng ngày càng nhiều người tụ lại, mỗi người ở đây nhìn người giống như ma thần đang đại sát bốn phương kia, trong mắt đều mang theo cuồng nhiệt và cúng bái, ma tu cường giả như vậy, cường đại đến tâm thần mất trí như vậy, mới là kẻ bọn họ muốn theo đuổi!

Quân Mặc thản nhiên ném ra thi thể trong tay, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mọi người, người bị hắn nhìn đến, không khỏi tim đập thình thịch, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn.

“Gϊếŧ…” Quân Mặc lạnh lùng mở miệng, lời trong đầu sắp sửa thốt ra vì một bóng dáng màu trắng xuất hiện mà cứng đờ, nhanh chóng chuyển hướng: “Tìm được Vương Thanh Hoan, người chặn đường, gϊếŧ không tha.”

Hắn vốn muốn nói, là cái gì?

Lâm Tiêu từ trong biển lửa đi ra, trong tay mang theo một người, ánh mắt lạnh như băng giống như kiếm, sắc bén nhìn về phía Quân Mặc giữa không trung.

Đây không phải đồ nhi của hắn.

Trong đầu Lâm Tiêu rõ ràng nảy ra ý nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy cả người đều phát lạnh, có một cảm giác lạnh như băng, bao phủ cả người.

Đây không phải đồ nhi của hắn, đây là Lý Thuần Phong, một tên Lý Thuần Phong khác.

Cuồng vọng, tự đại, vặn vẹo… không có nhân tính.

Nắm tay của Lâm Tiêu trong nháy mắt siết chặt, trước đôi mắt quen thuộc lại xa lạ này sinh ra chán ghét vô cùng tận.

Mới vừa liếc mắt nhìn về phía mình là khinh thường và trào phúng, hắn thấy rất rõ.

Nếu người trong thiên hạ đều là con kiến, hắn chẳng phải cũng là một con kiến trong đó?!

Dễ như trở bàn tay, tiện tay vứt bỏ?

Buồn cười!

Đáng thương!

Trong tay của Lâm Tiêu nắm chặt một người, chính là Nhất bị hắn xách ra từ chỗ Hiên Viên Thành ném tới biển lửa, chính là vì giúp Quân Mặc đem vở kịch diễn xong, nhưng mà hiện giờ xem ra, đúng là hắn làm việc dư thừa.

“Đồ nhi của bổn tọa đã tìm được, món nợ với Vương gia, bổn tọa nhớ kỹ! Mặt khác, đồ vật trong từ đường của Vương gia, thật sự làm bổn tọa mở rộng kiến thức!” Hắn cất giọng quát lên, đưa tay đem người Vương gia chặn đường trước mặt đẩy ra, phất tay áo, đồ vật màu đen bắn nhanh về hướng người xem náo nhiệt bốn phía.

Mọi người theo bản năng tiếp lấy, vừa nhìn nhất thời hoảng sợ đến tay chân lạnh như băng —— thi cổ, lại, lại là thi cổ!

Ánh mắt của bọn họ trong nháy mắt nhìn về phía biển lửa kia, rốt cuộc có người nhịn không được hướng phía biển lửa chạy trốn, nhất thời, tiếng kinh hô liên tục.

“Trong mật đạo có thi cổ! Rất nhiều thi cổ!”

“Vương gia lại nuôi thi cổ phía dưới từ đường!”



Lâm Tiêu mắt lạnh ngoái đầu nhìn những người đó, không quản hết thảy trước mắt, mang theo Nhất liền biến mất.

Bên kia, Quân Mặc bị gϊếŧ chóc và máu tươi kí©h thí©ɧ đến nóng đầu, thời điểm bị cái nhìn kia của Lâm Tiêu nhìn qua, nháy mắt tỉnh táo lại. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như ở trong ngày đông giá rét bị người dùng một chậu nước đá dội từ đầu xuống, lạnh đến cả người đều run.

Hắn mới vừa… mới vừa bị tâm ma khống chế!

Cảm giác sợ hãi nháy mắt truyền khắp toàn thân, hắn cơ hồ không dám nghĩ, nếu sư tôn đi ra trễ một chút, hôm nay mình sẽ làm ra chuyện gì, với chấp niệm của hắn đối với sư tôn, sợ là chậm một chút, hắn chỉ cần gặp được sư tôn, liền nhất định sẽ, nhất định sẽ…

Hậu quả đáng sợ làm cả người hắn nháy mắt giống như từ trong nước lạnh đi ra, cả người lạnh run, mồ hôi như mưa hạ.

Hắn kinh ngạc nhìn phương hướng Lâm Tiêu rời đi, bóng dáng kia có vẻ cứng ngắc mà quyết tuyệt, làm trong lòng hắn lo sợ không yên, nhưng chốc lát, ánh mắt bình thường nháy mắt lại bị hắc kim sắc lạnh như băng bao trùm.

“Ngươi lại, chán ghét mà vứt bỏ ta… dám chán ghét mà vứt bỏ ta!” Hắn thấp giọng, con ngươi lộ ra nóng nảy và băng lãnh, đột nhiên đưa tay, một kiếm chém người Vương gia vọt tới trước mặt mình thành hai nửa, sau khi thân thể vặn vẹo một trận, người liền tiêu thất bóng dáng.

Hắn muốn đi tìm sư tôn, hắn muốn cho sư tôn biết, hậu quả vứt bỏ hắn!

Không, không, không có hậu quả gì, hắn làm sao để sư tôn thấy hậu quả gì? Hắn chỉ là muốn nói cho sư tôn biết, không cần đi, không phải sợ, bất luận hắn biến thành bộ dáng thế nào, hắn cũng là đồ nhi của sư tôn, là đồ nhi yêu sư tôn nhất.

Sau khi không trung bóp méo một trận, hắn trong hốt hoảng mang theo chút tàn nhẫn tìm lung tung chung quanh, cho đến khi rốt cuộc tìm không thấy khí tức của người nọ, lần này, hắn hoàn toàn bị sợ hãi và luống cuống chọc giận.

Sư tôn thật sự dám đi?!

Sư tôn lại dám đi?!

Ngực hắn cơ hồ cũng bị lửa giận bùng nổ, gần như mang theo sát ý mà trở về, về tới chỗ mình và người nọ đợi hơn hai tháng, đứng ở trước cửa, linh lực màu đen trong tay lúc ẩn lúc hiện, như là nhịn không được muốn đem hết thảy phá hủy, lại như luyến tiếc hủy đi hai tháng thân mật nhất của hai người.

Cho đến khi, cửa mở ra một tiếng.

Lâm Tiêu đứng bên trong cánh cửa, trên mặt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc gì, con ngươi màu đen vẫn lẳng lặng nhìn hắn, sau đó từ từ nổi lên tức giận, giống như nháy mắt bị châm hai ngọn lửa nhỏ, chói mắt, ấm người, làm Quân Mặc cảm thấy mặc dù bị bỏng cũng không sao.

Sư tôn còn ở trong nhà chờ ta, cũng, không có đi.

Suy nghĩ này tự dưng kéo tới, làm trái tim hỗn loạn nóng nảy nháy mắt bình tĩnh trở lại, nhìn khuôn mặt làm hắn say mê, ngơ ngác đứng ở nơi đó, động cũng không muốn động.

“Đứng ở nơi đó làm gì? Còn chưa cút lại đây!” Lâm Tiêu lãnh mặt nhìn hắn, híp mắt bình tĩnh mà biểu đạt sự phẫn nộ và bất mãn của mình: “Cần bổn tọa đánh nát một con sư tử ngoài cửa, cho ngươi đi ngồi thay sao?!”

Trên mặt Quân Mặc phút chốc nở nụ cười, linh lực màu đen đột nhiên chấn động, làm vỡ nát mặt nạ trên mặt, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lại mang theo vài phần tà nịnh.

“Sư tôn không đi, thật sự tốt quá.”

Hắn nhẹ giọng nói, lắc mình một cái đi tới trước mặt Lâm Tiêu, tay lạnh lẽo xoa hai gò má Lâm Tiêu, sau đó chậm rãi dán lên, muốn hôn đôi môi mỏng cực kỳ mê người kia.

Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia giận dữ, kéo tay hắn xuống, trước khi đôi mắt Quân Mặc tức giận, đột nhiên đem hắn kéo vào bên trong, rầm một tiếng đóng cửa lại, đem người đặt trên ván cửa.

“Hôn hôn hôn! Chỉ biết hôn! Chỉ biết sờ! Ngươi là sắc, tình, cuồng sao?!”

Trong âm thanh lạnh như băng của Lâm Tiêu mang theo tức giận, pha lẫn phẫn nộ, đem hai tay Quân Mặc toàn bộ đặt hai bên đầu, hai người cách rất gần, đủ để Lâm Tiêu thấy rõ tất cả tâm tình trong mắt người này.

Lâm Tiêu tức giận, cũng chịu đựng đủ người luôn gạt mình, gạt tâm tư mình, nếu không phải hắn nhớ tới còn có thể ép hỏi Nhất, chẳng lẽ phải để sau này đứa ngốc này hoàn toàn biến thành bệnh thần kinh, hắn mới biết mình lúc ấy, kỳ thật là có thể làm những việc gì sao?!

Quân Mặc cười một tiếng thật thấp, trong con ngươi ngoại trừ lạnh như băng, chậm rãi nhiều thêm tìиɧ ɖu͙© không chút nào che dấu, liếʍ môi, cười hì hì nói: “Sư tôn đã đoán sai, đồ nhi đối với sư tôn, cũng không chỉ muốn hôn, muốn sờ a, đồ nhi còn muốn… thượng sư tôn… muốn thượng đến khi sư tôn khóc, nhìn thấy ngươi thất thần… nhất định, cực kỳ xinh đẹp…”

Ngọa tào!

Thứ này đầu óc quả nhiên bị nước vào!

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tiêu tê liệt, ánh mắt chậm rãi mở ra, đầu óc nháy mắt trống không, lỗ tai trắng nõn dần dần biến thành màu đỏ, mà trên khuôn mặt chậm rãi giăng đầy mây đen.

Trong lỗ tai toàn bộ đều là lời càng ngày càng táo bạo, càng ngày càng khıêυ khí©h không biết xấu hổ, mỗi một chữ nghe xong đều có ảo giác sẽ mang thai, Lâm Tiêu hút một hơi thật sâu mới không làm cho mình hoàn toàn nổ tung.

“Sư tôn tại sao không nói? Ha ha, sư tôn có phải đang nghĩ, lúc đồ nhi tiến vào sư tôn… Ngô.”

Tiếng huyên náo không ngừng hoàn toàn biến mất giữa môi răng nóng rực, Lâm Tiêu nhắm mắt lại, đem môi đặt trên môi Quân Mặc, hai tay trượt xuống, đem động tác giữ cổ tay đổi thành mười ngón giao nhau, chân khí trong đan điền khi môi răng hai người đυ.ng vào nhau nháy mắt liền huy động.

Có chân khí thêm vào, có cám dỗ môi răng đυ.ng vào, hai người rất nhanh liền đắm chìm trong du͙© vọиɠ thoải mái, chẳng qua Lâm Tiêu vẫn rất nhanh tỉnh táo lại từ trong tìиɧ ɖu͙©, cảm giác người bị đè ép động tình, nâng chân lên tách ra mình, đầu gối để tại bụng dưới rắn chắc.

“Sư tôn thẹn thùng sao?”

Trong âm thanh dễ nghe trầm thấp mang theo khàn khàn, âm cuối như chưa hết ý khiến cho lòng người run lên, Lâm Tiêu mắt lạnh nhìn lại, chỉ thấy Quân Mặc cười liếʍ môi, đem toàn bộ thân mật ướŧ áŧ của hai người cuốn vào trong miệng, còn cười áp đến trước mặt mình, đúng là muốn liếʍ mình.

Dù da mặt dày đi nữa cũng không chịu nổi đùa giỡn không biết xấu hổ như vậy, trên mặt Lâm Tiêu hiện lên đỏ ửng, nén cũng nén không xuống.

Quân Mặc là tẩu hỏa nhập ma!

Chính là tẩu hỏa nhập ma!

Lâm Tiêu lại tự nói với mình một lần, lại một lần lẩm bẩm trong lòng chuyện phải chất vấn, tự nói với mình nếu thứ này không phải vì mình, cũng sẽ không biến thành bộ dáng ngu xuẩn tinh phân* như vậy.

*tinh phân: hôm nay loại tính cách này, ngày mai một loại khác tính cách, cũng thường hình dung một người tính cách biến đổi đa dạng.

Nhưng mặc dù tư tưởng của Lâm Tiêu đã bình tĩnh, nhưng mà hai má, lại càng ngày càng nóng lên.

Nếu không luyến tiếc, hắn nhất định gϊếŧ chết Quân Mặc!

Đứa ngốc này, dám… dám…

“Nếu ngươi cử động nữa, ta liền thiến ngươi.” Trên mặt của Lâm Tiêu lộ ra mỉm cười cứng ngắc đến cực điểm, ngay cả bản thân cũng cảm thấy miễn cưỡng, chớ đừng nói chi là Quân Mặc nhìn chằm chằm vào hắn.

Đầu gối cọ hắn hơi ngừng lại, Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, cuối cùng không đành lòng tiếp tục đùa giỡn người này. Đã đến cực hạn, Quân Mặc nghĩ, đùa giỡn nữa, sư tôn thật sự sẽ thiến mình.

Mặc dù, mới vừa cọ thật thoải mái, đáng tiếc, hắn chỉ có thể chịu đựng.

Sư tôn quả nhiên vẫn dung túng hắn giống như trước, mặc dù, sư tôn nhìn thấu thứ xấu xa hung ác nhất chôn dấu sâu trong đáy lòng ta, cũng vẫn lựa chọn tin tưởng ta, chờ ta trở lại a… Thật tốt… Thật tốt…

Con ngươi chậm rãi nổi lên lo lắng, rốt cuộc bình tĩnh một chút, chân khí hai người quanh co giao du trong đan điền lẫn nhau, chân khí đâu chỉ là thủy nhũ giao dung?

Quân Mặc chỉ cảm thấy cảm xúc bạo ngược trong lòng mình từng chút bị xóa sạch, ý thức cũng hôn mê theo, tay hắn giật giật, muốn ôm người trước mắt, đáng tiếc, cặp tay kia bị bắt rất chặt.

Ngô.

Nếu tới gần chút nữa, sẽ thật tốt.

Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, chờ ý thức hoàn toàn lâm vào bóng đêm, mới hậu tri hậu giác nghĩ tới chuyện đã làm nửa canh giờ này.

Hắn, hắn lại… lại dùng nơi đó cọ sư tôn… liên tục cọ, liên tục cọ…

Hắn, hắn lại còn nói muốn cho sư tôn khóc dưới thân hắn…

Hắn, hắn còn nói rất nhiều lời đùa giỡn…

Ảo, ảo giác đi!

Hắn làm sao có thể làm ra chuyện tâm thần mất trí này với sư tôn?

Trong lòng đột nhiên giật mình một cái, hắn phút chốc mở ra ánh mắt, trong đồng tử trong suốt chính là khuôn mặt phủ kín đỏ ửng, trong ánh mắt luôn bình tĩnh kiêu ngạo kia, giờ phút này, tràn đầy xấu hổ buồn bực và rối rắm thiến hay không thiến…

“Sư, sư tôn…” Hắn khàn khàn cổ họng gọi một tiếng, theo bản năng giật giật, thân thể được chân khí Lâm Tiêu an ủi lại thoải mái, không nhịn được liền ngâm một tiếng thật thấp.

Thân mình Lâm Tiêu phút chốc cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy hàn quang thẹn quá thành giận hoặc chịu đủ kinh hãi (?): “Bổn tọa cảm thấy, có ít thứ, vẫn là giải quyết từ gốc thì tốt hơn, ngươi nói đi?”

“Sư, sư tôn…” Quân Mặc ngơ ngác mà trừng lớn mắt.

“Cọ! Ngươi sao còn dám cọ! Ngươi sao lại còn dám cọ a! Ha, ha ha! Ha ha ha…” Khuôn mặt dữ tợn của Lâm Tiêu chợt nở nụ cười, làm Quân Mặc sợ tới mức cả người cứng ngắc, hậu tri hậu giác mà cảm thấy xúc cảm nơi nào đó.

Hắn đột nhiên cúi đầu, nhìn vật sát đầu gối sư tôn, hoảng sợ đến trừng lớn mắt, cả người đều cứng lại…
« Chương TrướcChương Tiếp »