Chương 3: Dụ dỗ

- 3 năm sau: (8 tuổi)

"Lão xú sư phụ! làm gì đã nhiều ngày rồi cũng không thấy bóng dáng đâu, hừ!"

Lục Bỉ đang ôm một con hồ ly trắng nhỏ nhắn trên người, vuốt ve nó. Miệng không ngừng rủa lão sư phụ vô trách nhiệm. Nhiều ngày không thấy lão đâu, suốt ngày chỉ một thân một mình hết luyện này, học kia, làm nọ,... Ah~ chán chết nàng rồi!

Lúc có lão ở đây thì còn có người để cãi nhau với nàng, tự nhiên mấy ngày nay là quá im ắng đi. Nàng cũng đã thành thạo tất cả những gì sư phụ chỉ dạy không sót cái gì. Có thể bây giờ chỉ mới 8 tuổi, nhưng những người đánh bại được nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Ân, ta sắp chết vì quá rảnh rỗi rồi, dù gì cũng đã muốn vượt qua sư phụ. Ta xuống núi tìm lão vậy, sẵn khám phá thời cổ đài này ra sao đi!"

Không nghĩ nhiều, vừa nói Lục Bỉ chạy vèo vào phòng chuẩn bị hết thảy cũng không quên mang theo tiểu hồ ly, vận Lôi Phong bay đi xuống núi.

-----------------------------------------------------------

Tiểu hồ ly là do, lúc nó bị một cái cây đè lên kêu chít chét thảm thương, thì Lục Bỉ đang trong rừng kiếm mấy con gà thịt chúng vì đang trốn học, quá đói haizz~. Đang nướng gà nghe thấy tiếng động lạ liền mò theo gặp tiểu hồ ly. Lòng lương thiện, từ bi không cho phép nàng thấy chết không cứu và thứ trước mắt hết sức là hỏng mắt đi, lông trắng kia dù bị bùn đất làm bẩn nhưng vẫn giữ được màu sắc tinh khiết. Đôi mắt xanh dương huyền ảo, to tròn nhỏ bé, bên viền mắt tô đỏ thật yêu mị, quá là yêu mị mà! Trên trán hình như còn có một đóm lông đỏ như vết chu sa. Cái miệng be bé vài cái răng nanh trắng nhỏ, tiếng kiu vang vang êm tai. Hảo bảo bối! phải bắt về mà hảo hảo nuôi dưỡng ha. Quá đáng yêu, quá yêu mị, quả không hổ là hồ ly mà! Chậc, chậc...

-----------------------------------------------------------

Tuy 8 tuổi nhưng nàng phát triển hơn người vì thường xuyên rèn luyện thân thể. Lục Bỉ cao tận 1m50 nhưng vẻ tiểu hài tử vẫn giữ được trên khuôn mặt nàng, hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu, lại có phần lạnh lùng. Ngoài sư phụ ra Lục Bỉ không muốn nói nhiều với người lạ, làm cho người ta có cảm giác nàng rất gần nhưng cũng rất xa.

Đã 1 tháng trôi qua, nàng cuối cùng cũng thấy được một cái huyện. Huyện này không nhỏ mà cũng không lớn, tên là Trấn Ngưu.

Lục Bỉ 1 tháng tìm mãi không thấy sư phụ đâu nên cũng không thèm để ý lão nữa, mà đi du sơn ngoạn thủy cho thoả thích.

Tác giả: chậc, chậc... Đồ nhi có hiếu!:)))

Lục Bỉ kiếm một tửu lâu nghỉ ngơi. Tắm rửa xong, nàng liền chạy ra ngoài tham quan nơi này. Trên đường người người náo nhiệt, Lục Bỉ chạy nhảy khắp nơi tìm giang hàng này, giang hàng nọ, nghịch ngợm chứ không hứng mua về làm gì. Trên đường có nhiều người không kìm được liếc mắt nhìn nàng một cái như sức hút của nam châm. Lục Bỉ cũng không để ý cứ làm việc vui vẻ hiện giờ của mình. Đi mãi, nàng chợt nhận ra mình đã tới một nơi hẻo lánh ít người, tường nhà xung quanh cũng đóng rong đóng rêu. Chợt nghe thấy một tiếng hét lớn, nàng dùng thính lực, đi theo âm thanh thảm thương ấy, đi đến hẻm nhỏ, chợt thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt...

"Tiểu cô nương xinh đẹp, khán cự la hét cũng vô ích thôi~ hảo hảo làm chúng ta vui vẻ, haha chúng ta sẽ nhẹ nhàng cho tiểu cô nương thoải mái!"

"Hức... hức... Ngươi... Ngươi... Đừng lại đây... A! Đừng... Đừng chạm vào ta!!!!..."

Một đám nam nhân to con, mặt mũi đen trắng, xấu đẹp có đủ, nhưng giọng điệu ghê tởm, nghe đến muốn mửa, nụ cười ánh mắt vô lại, không bằng cầm thú! Đối với vị tiểu cô nương kia chiếm tiện nghi đủ chỗ. Tiểu cô nương ít nhất cũng chỉ 9 tuổi. (Ắc! Bọn này là lolicon à!!? Bộ thế giới hết nữ nhân rồi sao!!?) Lục Bỉ không ngừng đậu xanh rau muốn trong bụng. Tiểu cô nương lại không ngừng dãy dụa, la hét, cổ họng cũng đã khan tiếng, mắt xưng đỏ vì khóc quá nhiều, tuyệt vọng, dần dần giản cơ thể ra mất sức, mặc cho bọn chúng làm gì thì làm.

"xoẹt, xoẹt!..." tiếng quần áo bị đám sói hoang mạnh bạo xé đi không thương tiếc. Cả bọn nhìn thấy bờ vai trắng mịn, bắp đùi thon nhỏ, không ngừng dùng ánh mắt thèm khát dán lên người tiểu cô nương. Bọn chúng thấy như vậy trước mắt, không ngừng cảm thán chính mình, hứng thú cười to một tràng. Tiếng cười, thanh âm muốn có bao nhiêu thèm khát thì có bấy nhiêu thèm khát.

Lục Bỉ thấy một màng như vậy, siết chặc nấm đấm nhỏ bé, trừng mắt về phía bọn chúng, bước chân chậm rải đến gần... nhẹ nhàng, vô động, sát khí lang tràn mạnh mẽ, áp đảo cả không khí, khó thở vô cùng. Bọn cẩu da^ʍ tặc cảm nhận được sát khí và nhiệt độ đang hạ như muốn âm độ, lạnh lẽo sau lưng. Theo quán tính, cả bọn đưa mắt quay lại. Nhìn thấy một đứa trẻ con, cũng tầm tuổi nha đầu này. Bỏ xuống bất an, tên đầu đàn khụ, tên cầm đầu lên tiếng mỉa mai:

"Haha-- Tưởng gì! Hóa ra cũng chỉ là đứa nhóc con... Ể~ nhan sắc thật tuấn tú a! Tuy là nam hài... Để ta hưởng thụ ngươi một chút cũng không tệ! Nên đổi khẩu vị một chút xem sao~" Cả đám hùa theo cười như điên.

Lục Bỉ đi đến, chỉ còn cách 3 bước. " Ah--... Hự! Ngươi..." Lần lượt, lần lượt, đầu từng người bay đi, tên cầm đầu bị Lục Bỉ 1 nhát xuyên tim, quỵ xuống, hưởng thụ đau đớn, liếc nhìn nàng chết không nhắm mắt.

Quần áo Lục Bỉ nhuộm đỏ 1 màu. Trong lòng là tiểu cô nương, nàng gắt gao ôm lấy Lục Bỉ, ánh mắt vô hồn, dồn toàn bộ sức lực cuối cùng mà òa khóc, càng khóc càng lợi hại. Sau nửa giờ vì quá mệt mỏi liền gục trong lòng Lục Bỉ.

Lục Bỉ một thân đầy máu, bồng tiểu cô nương đi về tửu lâu, trên đường không ai khỏi sợ hãi mà tảng đường cho nàng. Ánh mắt nàng bây giờ là sát khí, ngoài sát khí cùng khuôn mặt vô biểu tình lạnh lẽo thì không còn cảm xúc gì nữa. Aizz... Không cẩn thận làm bẩn y phục rồi.

Vào tửu lâu mọi người nhôn nháo thấy một màng như vậy. Bây giờ cả huyện Trấn Ngưu không khỏi xì xầm bàn tán. Nhưng ít ai cho rằng đứa trẻ Lục Bỉ thân máu là do gϊếŧ người.

Mặc kệ bên ngoài thế nào. Lục Bỉ bây giờ đang đi tới phòng mình, đặt người kia trên giường. Vì có bệnh sạch sẽ nên nàng liền đi tắm, thay một bộ bạch y khác. Xong xuôi nàng liền tức tốc ra ngoài mua một bộ y phục nữ tử cỡ nàng. Nhanh đến phòng mình, nhìn kĩ gương mặt người đang nằm, quả thật rất xinh đẹp, sau này có thể là một đại mỹ nữ, khuôn mặt có phần nghịch ngợm hoạt bát, nhưng bây giờ là đang ủ một tràng nước mắt, tuy bất tỉnh nhưng nước mắt vẫn vô cớ chảy, khóe mắt sưng đỏ, tóc tán loạn chật vật. Hết sức đau khổ, mài liễu nhíu lại như đang mơ thấy ác mộng. Lục Bỉ chậm rãi dùng khăn lau sạch sẽ khuôn mặt kia, từ từ thay y phục cho tiểu cô nương, tuy Lục Bỉ đã là người 'nhớn' ở hiện đại:)) đối với trẻ con không có ngại gì, nhưng sao lại thấy có chút ngượng ngùng, lúng túng khi thay y phục cho tiểu nha đầu xinh xắn này a~. Cuối cùng cũng xong hết thảy, đi xuống lầu kêu tiểu nhị làm sẵn vài món lát sau bưng lên.

Trời đã tối, tiểu nha đầu mở mắt, thấy trần nhà xa lạ liền bật dậy, đảo mắt nhìn lại, thấy một bóng lưng nhỏ, thân bạch y đang nằm gục trên bàn. Biết người này là nam tử lại không thấy khuôn mặt đâu, tiểu cô nương lại nhớ đến cảnh tưởng lúc trước "Aaa!" liền la lên, khóc théc um xùm, thân cuộn vào chăn run rẩy nhìn người phía trước.

Nghe thấy tiếng la dữ dội, Lục Bỉ không khỏi giật mình té xuống ghế, mắt nhắm mắt mở, vì có thính lực và giác quan rất bén, đang ngủ bị tiếng la như vậy hù dọa, trái tim bé nhỏ của nàng không nhảy ra ngoài là may lắm rồi. Lơ tơ mơ quét mắt về phía tiểu nha đầu kia (Lúc này mặt Lục Bỉ ngu đần ra:)) Thì thấy người kia nhìn mình chằm chằm nước mắt nước mũi ứa như mưa, vừa thấy mình té ghế thì tự nhiên 'lật sách', cười haha mấy cái. (Oa... Ta đây là biết vừa mới té và bộ dạng ngáy ngủ rất là ngu, nhưng ngươi cũng không cần đang khóc rống thì đột nhiên cười đến như vậy chứ a~ TTvTT)

Lục Bỉ liếc mắt một cái, ngồi dậy chỉnh chu lại y phục, bước tới, bộ mặt ủy khuất nhìn người trước mặt đang cười hì hì kia.

"Ta chỉ là bị ngươi hù cho té thôi! Có cần đang khóc thì cười đến vậy không a~ ngươi thật quá đáng..."

Khuôn mặt đáng thương của Lục Bỉ nhìn nàng, làm nàng ngưng cười mặt đỏ một chút. (Tên này sao lại ngây ngốc như vậy, thật đáng yêu nga~)

"Ân, ta không cười nữa. Là ngươi... Cứu ta?" giọng điệu khàn khàn, sụt sụt mũi vài cái, hỏi Lục Bỉ vì biết tiểu hài trước mắt 100% không phải người xấu. (Tác giả: uizzz... -_- Chu cha mạ ơi! Bé Bỉ vừa nảy là chém bay mấy cái đầu người đấy Ahh~)

"Cứ cho là vậy đi! Ta tên Tô Lục Bỉ, không biết ngươi xưng hô là gì!?" Thanh âm thản nhiên ôn nhu hỏi thăm, tròn mắt có một vài tia lo lắng.

"Ân, ta tên Trương Nguyệt Đan, ta..."

Chưa nói dứt hết lời thì thấy trên người đã là một bộ đồ nào đó khác, hoản hốt, ánh mắt đâm thẳng vào người Lục Bỉ:

"Ngươi... Là ngươi giúp ta thay y phục!??"

Lục Bỉ thấy ánh mắt sắc như dao đó như muốn nói 'Ngươi tốt nhất là không phải!!'. Lục Bỉ ướt một lưng mồ hôi lạnh, ấp úng trả lời:

"Đúng... Đúng vậy..."

Nghe như sét đánh ngang tai.

"Ngươi..."

Tiểu cô nương bắt đầu rưng rưng nước mắt nhìn Lục Bỉ, vẻ mặt đầy uất ức như vừa bị người ta khi dễ... Haizz~

"Ngươi... Ngươi... Ô ~, ô~..." tiếng khóc cất lên, người trên giường ôm chăn ôm chân úp mặt xuống khóc ròng. Lục Bỉ nhíu mài, chạy tới ngồi bên giường ôm người ấy vào lòng dỗ dành:

"Ta... Ta... Không cố ý. Vì... Vì bất đắc dĩ ta mới làm vậy. Ngươi... Đừng khóc! Ta chịu không nổi a~"

"Ô, Ô, ô..."

Quả thật Lục Bỉ là người không thể chịu được bất kể một người con gái nào khóc trước mặt mình, dù người đó khóc vì gì đi nữa và đặc biệt nhất là... 'bản thân làm con gái khóc' trong lòng xuất hiện một cổ áy náy, lòng liền mềm nhũn ra, tự trách bản thân, như là tất cả tội lỗi đều là do mình làm người con gái trước mặt rơi lệ... Haizzz~ (lần thở dài thứ n)

Sau khi Lục Bỉ vừa ôm người đó vào lòng, vừa nói lời ngon ngọt, dỗ tiểu cô nương ấy nín thì trái lại nha đầu này cành khóc càng lợi hại thêm. Qua một buổi vòng vo, hứa này hứa nọ đủ kiểu cho tiểu nha đầu thì cũng nín khóc. Khuyên nha đầu kia đi ăn, sau đó tắm rửa thoải mái, rồi đi ngủ, hứa ngày mai sẽ dẫn đi chơi, và còn vô vàn lời hứa...

-----------------------------------------------------------

#8 tuổi a~ ngươi quá đáng lắm luông á Bỉ Nhi, mà không ngờ ngươi lại mềm lòng trước con gái như vậy đấy! Lỡ Lão bà khóc lóc đòi nằm trên thì sao đây!? :v Sau này ta nên nghĩ lại ai nằm trên ai nằm dưới ròi a~

Lục Bỉ: Tuyệt đối không có chuyện đó! Hừ!

Tác giả: "..." im lặng

"Là vậy!?"

Lục Bỉ: Ah~ Bảo bối... nàng làm gì ở đây thế, hề hề!

"Hửm!?" *liếc*

Lục Bỉ: Ực *nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy như tắm*

Tác giả: A~ ta biết! ta biết nè! :v ánh mắt lão bà nhà ngươi ý là 'Ngon thì cười nữa xem!' Hắc hắc!

Lục Bỉ: Câm miệng!

Tác giả: ...

[Mọi người ủng hộ, để cho ta có động lực viết tiếp a~! Và cũng xin thông báo, do thời gian này đang là thi khảo sát đợt 3, phải cấm đầu cấm cổ làʍ ŧìиɦ nhân với chữ và số một thời gian, không ra chương nhanh được, m.n thông cảm! Đa tạ!]