Chương 11

“Ai nói với ngươi hắn theo đuổi tỷ tỷ của ta?!”

“Bản tôn vì sao phải theo đuổi tỷ tỷ của nàng?”

Thẩm Dực cùng hồng y thiếu nữ trăm miệng một lời cùng lúc phản bác Thất Nguyễn, hai luồng ánh nhìn mãnh liệt tập trung lên người y, khiến bé hồ ly sợ đến mức lập tức dựng thẳng đuôi. Y mờ mịt chớp chớp đôi mắt to của mình, nói: "Không… Không phải sao? Không phải ngươi nói sư tôn ta đuổi theo tỷ tỷ của ngươi vài tháng sao?"

Hồng y thiếu nữ bất chấp thương tích trên người mình, lớn tiếng tức giận mắng: "Thẩm Dực đuổi gϊếŧ tỷ tỷ của ta! Không phải theo đuổi! Con hồ ly ngu ngốc nhà ngươi!"

Thất Nguyễn nghe thế thì xù lông khắp người, thở phì phì phản bác lại: "Ta không phải là côn hồ ly ngu ngốc!"

Mạc Như Diễn nhìn hai người Thất Nguyễn cãi nhau ồn ào như hai đứa con nít thì lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Hay là chúng ta hỏi cho rõ lý do vì sao tiểu cô nương này muốn gϊếŧ Thẩm Dực đi chứ nhỉ? Tỷ tỷ của ngươi là?"

Hồng y thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ tỷ của ta là Duẫn Hồng Tụ!"

Mày kiếm của Thẩm Dực nhíu lại, rất nhanh đã nhớ ra người nọ là ai: "Ma tu tỷ muội, Hồng Tụ Thiêm Hương?"

"Chính xác." Hồng y thiếu nữ, cũng chính là Duẫn Thiêm Hương gật đầu, nói: "Hai chị em chúng ta chưa bao giờ làm việc ác, nhưng ngươi lại như chó điên chăm chăm đuổi gϊếŧ chúng ta, hiện tại tỷ tỷ đã mất tích mấy ngày trời, nói xem, có phải ngươi đã gϊếŧ tỷ ấy hay không?"

Thẩm Dực đáp lại bằng tiếng cười lạnh: "Ba tháng trước, Duẫn Hồng Tụ tàn nhẫn gϊếŧ hại ba gã nội môn đệ tử của Thượng Huy Tông, sau đó lại lạm sát khắp nơi, tổng cộng gϊếŧ chết tu sĩ chính đạo sáu người, bị thương tám người, này còn gọi là chưa bao giờ làm việc ác?"

"Sao có thể?" Duẫn Thiêm Hương giơ ba ngón tay lên, sắc mặt vô cùng chân thành không chút dối trá nói: "Tỷ muội chúng ta dám thể với trời, chúng ta chưa bao giờ gϊếŧ chóc không ghê tay như thế. Tuy rằng chúng ta thân là ma tu, nhưng cũng chỉ là vì công pháp chúng ta khổ tu bị đám tu sĩ chính đạo các ngươi cho rằng là bàng môn tả đạo mà thôi, trong giới ma tu cũng có rất nhiều người thiện lương, sao có thể chấp nhận đám nguỵ quân tử này tuỳ tiên vu hãm*!"

*Vu khống + hãm hại

"Hức…" Thất Nguyễn lau chùi nước mắt trên mặt, tuy rằng y nghe không hiểu gì hết, nhưng thấy Duẫn Thiêm Hương kiên định như thế, thành ra cũng nhìn Thẩm Dực, nói: "Sư tôn, có thể là có gì đó hiểu lầm rồi không?"

Thẩm Dực nghe thế cũng nhíu mày, hắn không chút dao động đáng giá biểu tình của Duẫn Thiêm Hương, giống như đang phán đoán nàng có nói dối hay không.

Lúc này, Mạc Như Diễn đột nhiên xen mồm, nói: "Muốn biết tiểu cô nương này có nói dối hay không, không phải rất đơn giản hay sao?"

Hắn ta lấy ra một viên ngọc thạch thuần trắng từ trong túi càn khôn, nói: "Đây là bảo bối ta mới có được gần đây, tên là "ngọc thanh thiên bạch nhật lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt"! Chỉ cần cầm ngọc này trong tay, trả lời vấn đề của người khác, nếu ngọc toả ra ánh sáng đỏ thì chứng tỏ người này đang nói dối, vừa hay thích hợp dùng để Duẫn Thiêm Hương tự chứng minh bản thân trong sạch!"

“Oa, cái tên thật là thật là lợi hại!” Bé hồ ly không hiểu ra sao, cổ động vỗ tay lốp bốp.

Duẫn Thiêm Hương miễn cưỡng thu hồi biểu tình hung thần ác sát của mình, cầm lấy viên ngọc từ tay Mạc Như Diễn, nghi ngờ nói: "Thứ đồ chơi này, thật sự thần kỳ như ngươi nói sao?"

Mạc Như Diễn gật đầu: "Ngươi thử xem liền sẽ biết.”

“Đành vậy.” Duẫn Thiêm Hương miễn cưỡng đáp ứng.

Mạc Như Diễn bắt đầu hỏi: "Tỷ muội các ngươi có lạm sát kẻ vô tội không?"

Duẫn Thiêm Hương lắc đầu: “Không có.”

“Tỷ tỷ của ngươi, Duẫn Hồng Tụ, có từng đả thương hay gϊếŧ hại chính đạo đệ tử?” Mạc Như Diễn lại hỏi.

Tay Duẫn Thiêm Hương cầm ngọc thạch, lại lần nữa đáp rằng: “Không có.”

Anh sáng của ngọc thạch vẫn như cũ, chưa hề biến sắc lấy một lần. Mạc Như Diễn nhìn Thẩm Dực, chờ đợi chỉ thị của hắn. Thẩm Dực nhìn chăm chú viên ngọc vẫn luôn chưa từng biến sắc kia, hỏi: "Vấn đề cuối cùng, ngươi có từng muốn gϊếŧ Thất Nguyễn hay không?"

Duẫn Thiêm Hương nghe vậy thì sửng sốt, đáp rằng: “Không có”

Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa dứt lời thì ngọc thạch liền toả ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, Duẫn Thiêm Hương chép miệng, không tình nguyện nói: "Được rời, quả thật là ta có ý định đó, nhưng cũng không thật sự muốn gϊếŧ y a! Ta lại không phải loại người thích lạm sát kẻ vô tội, cùng lắm thì để cho y chịu chút đau đớn xá© ŧᏂịŧ, hù doạ y một trận mà thôi."

Lần này, ngọc thạch lại biến trở về màu trắng vốn có của nó, hoàn toàn không phát ra bất kỳ ánh sáng nào cả, chứng minh Duẫn Thiêm Hương thật sự không có nói dối.