Chương 12

Thấy ngọc thạch đã chứng minh bản thân trong sạch, Duẫn Thiêm Hương lập tức càng có tình có lý lạnh lùng chất vấn Thẩm Dực: "Nếu ta đã chứng minh ta không nói dối, các ngươi hẳn đã biết rõ rồi nhỉ? Tỷ tỷ của ta vô tội nhưng lại bị tên chó Thẩm Dực này gϊếŧ hại chỉ vì hắn tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ phiến diện của đám nguỵ quân tử chính đạo kia!"

Không nghĩ tới Thẩm Dực lại nhàn nhạt nói: “Ta vẫn chưa gϊếŧ hại lệnh tỷ.”

“Cái gì?” Duẫn Thiêm Hương tức giận mắng: “Ngươi cư nhiên còn muốn giảo biện?”

Thế là Thẩm Dực dứt khoát đoạt lên viên ngọc từ trong tay của Duẫn Thiêm Hương, nói: "Ngươi có thể chất vấn ta."

Duẫn Thiêm Hương nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Ngươi thật sự không gϊếŧ tỷ tỷ của ta?"

“Không có.” Cùng với câu trả lời khẳng định của Thẩm Dực, ngọc thạch cũng vẫn không có bất kỳ dị trạng nào, đủ để chứng minh lời nói của hắn không phải là nói dối.

Nhưng Duẫn Thiêm Hương lại không tin, nàng hỏi tiếp: "Nhưng trên đường đi ta đã hỏi thăm được ngươi vẫn luôn đuổi theo tỷ ấy tới Lam Thành, sau đó tỷ tỷ của ta liền biến mất không chút tung tích, chẳng lẽ không phải ngươi ở Lam Thành gϊếŧ nàng sao…"

Thất Nguyễn đột nhiên giơ tay nói: “Vấn đề này ta biết! Lúc ấy sư tôn tới Hải Đường Lâu á!”

"Hải, Hải Đường Lâu là…" Duẫn Thiêm Hương tất nhiên đã nghe đến danh tiếng của Hải Đường Lâu, gương mặt của nàng lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi, không phải ngươi khổ tu vô tình đạo sao? Vì sao lại đi đến loại địa phương đó?"

Thất Nguyễn ngây thơ ngốc nghếch nói: “Ta chính là ở Hải Đường Lâu gặp được sư tôn.”

Duẫn Thiêm Hương khϊếp sợ, “Ngươi… Các ngươi, hắn, hắn cùng ngươi, hai ngươi…”

Mạc Như Diễn bị hai tên dở hơi này chọc cười ha hả, trốn vào một góc cười như heo mẹ kêu gào một lúc mới bình tĩnh lại dưới ánh mắt "cười nửa liền cho ngươi đi bán muối" của Thẩm Dực, từ tốn nói: "Nếu các ngươi chưa làm ác, Thẩm Dực cũng chưa hề gϊếŧ hại tỷ tỷ ngươi, vậy giữa hai người các ngươi không thù không oán, ngươi cũng không cần báo thù nữa nhỉ?"

"Hả, à ừ… Chính là như vậy." Duẫn Thiêm Hương miễn cưỡng gật đầu, nói: "Tuy rằng ngươi đuổi gϊếŧ chúng ta ba tháng, nhưng ta cũng tới chỗ của ngươi phá huỷ một trận rồi, còn làm bảo bối… đồ đệ của ngươi bị thương, cũng coi như huề nhau ha."

Thất Nguyễn ôm cái đuôi to cháy khét lẹt của chính mình, sắc mặt ủ rũ tủi thân.

"Chỉ là." Mạc Như Diễn còn nói thêm: "Việc này xem ra không đơn giản chút nào, nếu các ngươi thật sự bị tu sĩ chính đạo hãm hại, chuyện đó chắc chắn có nguyên nhân của nó. Ma tu nhiều như thế, vì sao lại chỉ hãm hại tỷ muội hai ngươi? Còn nữa, tỷ tỷ của ngươi giờ đây tung tích không rõ, ngươi đã có dự định gì tiếp theo chưa?"

Duẫn Thiêm Hương thở dài, “Chỉ có thể đi một bước tính một bước, khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng.”

Thẩm Dực vẫn luôn không nói lời này đột nhiên cất lời: "Vậy để Mạc Như Diễn đi tìm cùng ngươi, hắn ta rảnh lắm."

"A?" Mạc Như Diễn vô duyên vô cớ bị bắt đi làm nhiệm vụ nghệt mặt ra: “Vì cái gì là ta?”

“Thân là thiếu tông chủ của Thương Hành Tông, đối mặt với mâu thuẫn giữa chính đạo cùng ma tu, chẳng lẽ ngươi không nên quan tâm một chút sao?”

Mạc Như Diễn phản bác nói: "Nhưng người đuổi theo đối phương ba tháng chính là ngươi chứ không phải ta, hỗ trợ cũng nên là ngươi đến làm chứ?”

Thẩm Dực ôm cánh tay lạnh nhạt nói: “Ta phải quản giáo đệ tử, ngươi là chí giao hảo hữu của ta, hẳn nên ra tay trợ giúp bằng hữu một chút sức.”

Thất Nguyễn ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy đúng vậy, giống như trong thoại bản có nói, chí giao hảo hữu của anh hùng hào kiệt đều có thể vì đối phương lên núi đao xuống biển lửa!”

Mạc Như Diễn: Được lắm, hai thầy trò cùng nhau gài bẫy ta có đúng không?

....

Cuối cùng Mạc Như Diễn vẫn phải đồng ý tìm kiếm tung tích của Duẫn Hồng Tụ cùng với Duẫn Thiêm Hương, đồng thời sẵn tiện điều tra chuyện hai tỷ muội bọn họ bị chính đạo hãm hại.

Đương nhiên, hắn ta nhúng tay vào chuyện này không chỉ vì muốn ra mặt giải quyết giúp Thẩm Dực mà còn bởi vì hắn ta là thiếu tông chủ của Thương Hành Tông, quả thật nên có trách nhiệm phải xử lý.

Có đôi khi Mạc Như Diễn rất hâm mộ Thất Nguyễn, tuy rằng y chỉ là một còn hồ ly nhỏ ngốc nghếch, nhưng tốt xấu gì cũng sống thảnh thơi vui sướиɠ, chuyện y lo lắng nhất trong đời cũng chỉ là trưa nay ăn gì, chiều này chơi sao mà thôi.

"Thật ra vẫn có rất nhiều chuyện đáng giá để ta quan tâm á!" Thất Nguyễn xụ mặt, đếm ngón tay nói: "Ví dụ như ngày mai sư tôn lại muốn ta ngâm linh tuyền cùng với con rắn đen to kia nè, hay là ngày mai lại muốn chép sách lum la này, sinh hoạt của ta cũng không dễ dàng chút nào hết á!"

Sau khi kết thúc một đêm khôi hài này, Thất Nguyễn cuối cùng vẫn bị sư tôn nhà mình bế về nhà, vui vui vẻ vẻ rửa sạch bụi bẩn trong từng chân tơ kẽ tóc, thành công biến trở về thành một con hồ ly nhỏ trắng phau, ngoại trừ nhúm lông bị cháy khét đen trên đuôi của mình…