Chương 13

Thất Nguyên vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Dực, nói: "Sư tôn… Lông đuôi của ta phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Dực nhướng mày, đáp: "Chờ nó tự lành đi."

"Nhưng rõ ràng là ngươi có thể trị khỏi đuôi của ta được mà!" Thất Nguyễn chỉ vào lọ thuốc bột Mạc Như Diễn đã đưa trong tay của Thẩm Dực, nói. Nghe bảo là chỉ cần bôi thứ thuốc đó lên đuôi thì đuôi cậu có thể khôi phục lại thành dáng vẻ ban đầu! Rõ ràng là có thể chữa khỏi mà! Vì cái gì lại không cho y dùng chứ?

Thẩm Dực vô tình nói: "Đây là trừng phạt vì ngươi đã giận dỗi không nghe lời."

"Sư tôn thật sự thật sự rất quá đáng!" Trước khi Mạc Như Diễn rời đi. Thất Nguyễn ngồi xổm trước rừng hoa tám chuyện với hắn ta.

Mạc Như Diễn thấy y tức đến mức phùng mang trợn má thì cảm thấy rất buồn cười. an ủi nói: "Được rồi, cái đuôi này của ngươi cho dù không có lọ thuốc kia thì ngâm linh tuyền mấy ngày là được. Ta đảm bảo qua hai ngày là có thể tự lành lại được ngay."

"Ta biết chứ… Chỉ là rõ ràng có thể chữa khỏi ngay lập tức, bây giờ chỉ cần nhìn thấy đuôi là ta liền khổ sở."

Thất Nguyễn là một con hồ ly yêu cái đẹp, da lông trên người nhất định phải óng ả suôn mượt y mới chịu! Cái đuôi cháy đen thế này quá xấu!

Mạc Như Diễn cười nói: "Thật ra sư tôn nhà ngươi đối xử với ngươi rất tốt, dáng vẻ khi hắn vừa cảm ứng được ngươi bị thương khi ấy… Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn để ý một người đến như thế."

“Thật vậy chăng?”

"Đương nhiên." Mạc Như Diễn lại nói: "Ngươi biết sư tôn của ngươi tu luyện vô tình đạo nhỉ? Tu giả vô tình đạo cần phải đoạn tình tuyệt ái, chặt đứt tình căn. Bọn họ sẽ dần mất đi thất tình lục dục của mình, thậm chí ngay cả tính cách cũng sẽ trở nên lạnh nhạt đạm mạc, cũng sẽ không thâm giao với người khác. Ngươi đừng nhìn ta với hắn mang tiếng là bạn tốt của nhau, trên thực tế ta cũng không thể xác định được trong lòng hắn có thật sự xem ta là bạn hay không nữa là."

“Đều nói vô tình vô dục vô ngã, vô tình đạo muốn đạt đến Đại Thừa, là muốn ngay cả chính mình đều vứt bỏ.”

Thất Nguyễn nghe thấy thì sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Thật phức tạp nha…"

Mạc Như Diễn xoa đầu y, nói: "Đối với ngươi mà nói thì có chút phức tạp, ngươi chỉ cần biết rằng trong lòng sư tôn nhà ngươi trước này chưa dung lấy bất cứ người nào, nhưng theo ta nhìn thấy, hắn rất để ý ngươi, bất luận kẻ nào cũng không so bì được, nói không chừng một ngày nào đó, người sẽ bước vào được nội tâm của hắn."

"Nhưng là…" Thất Nguyễn cau mày nghiêm túc tự hỏi: "Nội tâm sư tôn nhỏ như vậy, cho dù ta biến thành nguyên hình cũng không vào được mà?"

“Phụt, ta không phải ý tứ này.”

“Vậy thì có ý tứ gì?”

“Đi vào trong lòng ý tứ chính là…” Mạc Như Diễn nhìn bé hồ ly khờ khạo trước mắt, quyết định từ bỏ giải thích. “Thôi vậy, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, dù sao ngươi chỉ cần biết rằng, sư tôn nhà ngươi rất quan tâm ngươi, chỉ là con người hắn vừa lạnh như băng lại còn hung dữ muốn chết, chờ các ngươi ở chung lâu rồi ngươi sẽ hiểu, thật ra hắn đối xử với ngươi tốt lắm á!”

"Tất nhiên ta biết sư tôn tốt với ta lắm!" Thất Nguyễn cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng sư tôn luôn bắt ta chép sách, lại không giúp ta đuổi con rắn xấu xí kia đi, nhưng người vẫn là người ta thích nhất! Ta nhất định phải lấy thân báo đáp mới được!"

Trải qua chuyện lần này của Duẫn Thiêm Hương, tuy rằng Thất Nguyễn vẫn là một con hồ ly nhỏ vô ưu vô lo, nhưng tâm thái của y cũng đã thay đổi một chút, y cảm thấy chính mình vẫn nên nỗ lực tu luyện mới được!

Dù sao Duẫn Thiêm Hương cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, có thể bị Thẩm Dực đánh cho không ngóc đầu lên được, nhưng một Duẫn Thiêm Hương như thế lại dư sức đối phó với Thất Nguyễn, lập tức khiên y nhìn nhận được sự thật bản thân thật yếu ớt thật nhu nhược.

Thật ra cũng không thể trách Thất Nguyễn, dù sao nếu không phải được Thẩm Dực độ khí cho thì cả đời này y cũng không thể tu luyện thành hồ yêu, hơn nữa cả trăm năm qua, y hoàn toàn không được bất kỳ ai chỉ điểm tu luyện cho, toàn bộ đều là do bản thân tự tìm tòi học hỏi, có được tu vi hiện tại thật sự đã không tồi rồi.

Chỉ là những người bên cạnh Thất Nguyễn đều là đại lão, lúc này mới khiến sự yếu ớt của y trở nên nổi bật hơn.

Nhưng bất luận thế nào, Thất Nguyễn có thể từ tức giận giác ngộ được phấn đấu tất nhiên là một chuyện tốt.

So với sự thay đổi của Thất Nguyên, Thẩm Dực cũng dần dần xảy ra chút biến hoá không dễ phát giác, ví dụ như là hắn sẽ không mạnh mẽ ném hồ ly nhỏ vào trong linh tuyền, yêu cầu y ngâm suối cùng với các loại động vật đáng sợ khác nữa, hắn sẽ thả ra uy áp của bản thân trước khi hồ ly nhỏ ngâm suối, doạ cho những động vật đáng sợ tới dùng ké linh tuyền đó chạy mất dép.

Điều này làm Thất Nguyễn cuối cùng cũng yên tâm ngâm mình trong linh tuyền tu luyện!