Chương 14

Tuy rằng thái độ của Thẩm Dực dành cho Thất Nguyễn mềm mỏng đi không ít, nhưng hắn vẫn rất nghiêm khắc trong việc tu luyện của hồ ly nhỏ.

Khi vừa nhìn thấy Thất Nguyễn ở trong linh tuyền bơi lội, lười biếng không chịu tu luyện thì lạnh lùng nói: "Đừng có lười biếng, ngồi xếp bằng đả toạ, nghiêm túc cảm nhận linh khí trong cơ thể. Tu luyện thuật hoá hình quan trọng là phải thu liễm được yêu khí của bản thân, dùng linh khí bao trùm toàn thân, khống chế thân thể của ngươi, tưởng tượng bản thân không phải là một con hồ ly mà là một con người bằng xương bằng thịt."

Thất Nguyễn nghe thế liền thành thật đả toạ trong suối, dựa theo dạy bảo của Thẩm Dực cảm thụ linh khí trong cơ thể của mình, nỗ lực tưởng tượng bản thân không phải là một con hồ ly bông xù mềm mại.

Ai da… Loài người thật sự quá kỳ quái, lỗ tai nhỏ như vậy làm sao có thể nghe rõ âm thanh bốn phía được chứ? Con nữa còn nữa, không có cái đuôi lông xù thật sự quá xấu nha, đuôi to xinh đẹp mới là thứ đẹp nhất trần đời này!

Nghĩ mãi, tư duy trong đầu nhỏ của Thất Nguyễn lại bắt đầu trật đường ray, vì thế nên hình người vốn dĩ có thể duy trì thật tốt lập tức phá công trong nháy mắt, lỗ tai hồ ly cùng cái đuôi to xù lông cũng mất khống chế hiện ra.

Vốn dĩ là một mĩ nhân tóc đen ngâm mình trong nước, không nháy mắt đã biến thành hồ ly tinh mọc ra cái tai trắng như tuyết, đương nhiên, vẫn là rất đẹp.

Toàn thân Thất Nguyễn ngâm trong nước suối, chỉ lộ ra đầu vai phấn nộn mượt mà cùng cần cổ thon dài tựa thiên nga của mình, mái tóc đen dài xoã tung trong suối, trên đỉnh đầu ướt sũng là một đôi tai lông trắng ẩm ướt. Lỗ tai của y lớn hơn một chút so với các hồ ly bình thường khác, nhìn vô cùng ngây thơ, khi kết hợp với gương mặt tuyệt sắc câu hồn lại không hề có chút chướng mắt nào, thậm chí còn mang tới một cảm giác vừa ngây thơ vừa gợi cảm cho người khác, vừa mâu thuẫn lại vô cùng hài hoà.

Cái đuôi của y xuất hiện ở trong nước, trong nháy mắt đã ướt nhẹp, toàn bộ lông hồ ly đều ướt đến mức dính chặt vào nhau, có lẽ do nước suối quá lạnh, cho nên y quấn cái đuôi của mình xung quanh vòng eo thon gọn có thể ôm trọn bằng một tay của mình, cũng vừa hay che chắn lại phần da thịt không thể nói ở nơi nào đó.

Thẩm Dực không hổ là tu sĩ vô tình đạo, đối mặt với người đẹp cảnh đẹp như thế này, hắn vẫn không có chút dao động nào, thậm chí vẫn có thể khắc nghiệt nói: "Thất Nguyễn, đuôi cáo của người lòi ra."

Thất Nguyễn nghe vậy lập tức mở to hai mắt, ngốc nghếch sờ cái đuôi cùng lỗ tai của chính mình, tủi thân nói: “Như thế nào lại lòi ra nữa nha! Ta rõ ràng đã thu lại rồi!”

"Phạt…" Thẩm Dực đang muốn nói là phạt y chẹp một chương kinh thư, chỉ là khi thấy Thất Nguyễn vô cùng đáng thương cụp tai, hốc mắt cũng ướŧ áŧ đỏ ửng, mắt phương khẽ nâng lên nhìn hắn bằng ánh nhìn khẩn cầu liền vô thức cảm thấy cổ họng cứng lại. Ánh mắt của hắn chợt loé, di dời tầm mắt nói: "Thôi vậy, tu luyện cũng sẽ có lúc xảy ra sai lầm cũng là chuyện thường thấy, lần này sẽ không phạt ngươi."

“Thật sự?!” Thất Nguyễn vui sướиɠ nhảy dựng lên từ trong nước, ngắm chuẩn xác bổ nhào ngày vào trong lòng ngực Thẩm Dực, lỗ tai lông xù dùng sức cọ cằm của hắn, nói: “Ta thích sư tôn nhất á!” Ngay cả cái đuôi đều quấn lên eo bụng của nam nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Dực không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác giống như sững sờ đứng yên tại chỗ, tùy ý Thất Nguyễn cọ loạn trong lòng ngực hắn, hơi thở quanh người đều là mùi xạ hương trên người Thất Nguyễn, tuy rằng không quá nồng, nhưng cộng thêm việc đang ở bên cạnh linh tuyền mát lạnh, mùi xạ hương hoà lẫn với hơi nước nhàn nhạt cùng với mùi thơm của hoa lê ở xung quanh, tựa hồ phá lệ dễ ngửi, gần như khiến cho người bỗng chốc ngà ngà say.

Hắn còn có thể cảm giác được thân thể mềm mại của Thất Nguyễn đang kề sát hắn. Đời này của Thẩm Dực, số lần hắn tiếp xúc da thịt với người khác ở cự ly gần thế này cực kỳ nhỏ, nếu như bắt buộc phải chạm vào thân thể người khác, có lẽ đa số đều là lúc phải gϊếŧ người.

Nhưng giờ này khắc này, cảm giác tiếp xúc da thịt với hồ ly nhỏ trước mắt lại mang đến cho hắn ấm áp, mềm mại, tràn đầy vui mừng, hoàn toàn khác với những tiếp xúc đầy mùi máu cùng lạnh bằng giữa sự sống và cái chết trước đây.

Thế giới của hồ ly nhỏ từ trước đến nay đều đơn giản, khi vui vẻ liền cọ cọ, yêu thích liền ôm một cái, thuần túy lại ngây thơ.

Lại không biết người bị y ôm, có đơn thuần giống như y hay không.