Chương 15

"Vi sư đã nói bao nhiêu lần hả? Thân là đồ đệ của bản tôn, ngươi phải biết chừng mực, không được vượt rào." Thẩm Dực lạnh mặt quăng Thất Nguyễn đang cọ loạn trong l*иg ngực xuống đất.

Thất Nguyễn mờ mịt mở to đôi mắt nhìn Thẩm Dực, trong mắt chứa đầy sự ngây thơ vô tội.

Thẩm Dực cau mày, hắn búng nhẹ lên vầng trán trơn bóng của Thất Nguyễn, nói: "Không được giả ngu, sau này nếu lại táy máy tay chân thì vi sư sẽ phạt ngươi…"

“A? Lại phạt a?!” Thất Nguyễn nhu nhược đáng thương nói: “Lại là phạt chép kinh thư sao?”

Thẩm Dực vô tình nói: “Phạt ba ngày không được ăn kẹo hoa lê.”

Thất Nguyễn nghe thế thì trợn tròn mắt, hai cánh môi hồng phấn run lên nhè nhẹ, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, than: "Thật sự, thật sự quá ác độc mà!" Miệng của sư tôn đẹp như thế, sao lại có thể nói ra những lời ác độc cay nghiệt như vậy chứ, thật sự doạ hồ ly khóc hu hu rồi!

Ba ngày không được ăn kẹo hoa lê quả thật là một hình phạt có tính đe doạ cực kỳ cao, vì thế một thời gian rất dài sau đó, bé hồ ly ham ăn trở nên phá lệ đàng hoàng, hoàn toàn không dám cọ loạn lung tung.

Nhưng cho dù đã nỗ lực khắc chế thì Thất Nguyễn vẫn vô cùng thê thảm bị phạt vài lần. Ba ngày không được ăn kẹo hoa lê gì đó, thật sự là muốn mạng hồ ly mà!

Đương nhiên, trong mấy ngày này, ngoại trừ không thể ăn kẹo hoa lê ra thì thật sự vẫn xảy ra nhiều chuyện đáng để chúc mừng. Ví dụ như là thuật hoá hình của Thất Nguyễn cuối cùng cũng đã có chút khởi sắc, y sẽ không còn tình trạng mỗi khi cảm xúc kích động thì hai tai dùng đuôi to sẽ lộ ra ngoài, mà chỉ lộ ra một cái tai cùng đuôi to!

Khi nhìn trên đầu Thất Nguyễn chỉ còn một bên tai hồ ly, bên kia lại là tai người, Thẩm Dực hiếm thấy mà cứng đờ một lúc, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Vẫn là lộ một đôi lỗ tai đi.”

“A?” Thất Nguyễn xoa xoa lông xù xù lỗ tai của chính mình, nghi hoặc nói: “Vì cái gì nha? Không phải ta đã tiến bộ sao? Ta nỗ lực đã lâu mới có được thành quả như vậy á!”

Nói như thế nào nhỉ…… Tất nhiên là bởi vì chỉ có một bên lỗ tai lộ ra ngoài nhìn nó kì dị hơn rất nhiều so một đôi lỗ tai a!

Nhưng Thẩm Dực đương nhiên không thể nói ra mấy lời kiểu “Bởi vì chỉ có một bên lỗ tai thoạt nhìn rất dọa người”, bởi vì Thất Nguyễn rất có thể sẽ khóc hu hu vì cảm thấy Thẩm Dực ghét bỏ y xấu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Dực nghĩ đến một câu trả lời có vẻ hợp lý nhất, nói: "Như vậy thì kẻ địch sẽ coi thường tu vi của ngươi, một khi đối phương khinh địch, ngươi liền có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu."

“Woah!” Thất Nguyễn lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái, “Sư tôn ngươi thật là lợi hại nha! Cư nhiên ngay cả chuyện này cũng tính đến rồi!”

“Khụ khụ……” Thẩm Dực mất tự nhiên đành hanh giọng nói của mình: “Nhưng thuật hoá hình của ngươi vẫn còn cần phải tiếp tục tu luyện thêm mới được. Thôi, hôm nay lại dạy ngươi một pháp thuật mới đi.”

“Cái gì cái gì? Có thứ mới có thể học sao?”

Thẩm Dực dẫn Thất Nguyễn đi vào nơi trống trải sâu trong núi, đảo Linh Nguyên có rất nhiều thung lũng cùng núi cao, địa hình rất phức tạp chập chùng, vị trí của bọn họ hiện tại là sơn cốc phía sau động phủ của Thẩm Dực.

Bên trong sơn cốc có một thác nước hùng vĩ, bên trong có rất nhiều cá chép đủ loại màu sắc, ngày thường, khi Thất Nguyễn rảnh rỗi đều sẽ lén chạy tới nơi này bắt cá nướng ăn, mùi vị đó ngon nhức nách luôn á!

Lần này Thẩm Dực dẫn Thất Nguyễn đến đây là muốn dạy cho y pháp thuật mới: "Pháp thuật hôm nay ta dạy cho ngươi là công pháp thuốc thuỷ hệ. Thể chất trời sinh của ngươi rất thích hợp để tu luyện thuỷ hệ công pháp. Hôm nay, vi sư sẽ chỉ cho ngươi một pháp thuật nhập môn của thuỷ hệ."

Dứt lời, năm ngón tay thanh mảnh của Thẩm Dực nhanh chóng vân ve, biến ảo ra một cái pháp quyết, pháp quyết nhanh chóng toả ra luồng ánh sáng trắng sáng ngời, cùng lúc đó, thác nước ở cách đó không xa đột ngột vang lên một tiếng động lớn!

Thất Nguyễn nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thác nước hùng vĩ vốn không ngừng chảy siết thế nhưng đã hoàn toàn không còn nữa! Nhưng nhìn kỹ lại thì nước trong thác thế nhưng lại hoá thành một con cự long giữa không trung! Toàn thân con cự long được ngưng tụ thác nước, xoay quanh trên trời, đi đến đâu đều sẽ đổ mưa như nước trút, một tiếng gầm của cự long, phạm vi trăm dặm xung quanh đều chứa đầy uy thế đáng sợ.

Ngón tay của Thẩm Dực vung lên, cự long đó liền nghe theo mệnh lệnh của hắn bay lượn lên chín tầng mây, cuối cùng rơi xuống trước mặt Thất Nguyễn, hạ thấp thân mình tỏ vẻ mời cậu lên lưng ngồi.

Thất Nguyễn trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Dực, sau khi thấy sư tôn nhà mình truyền đến ánh mắt ngầm đồng ý, y mới hưng phấn ngồi lên trên đầu cự long.