Chương 9

"Hức… Phải thế nào thì ngươi mới chịu tin tưởng ta hả? Ta thật sự không biết sư tôn ở đâu hết." Thất Nguyễn chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía hồng y thiếu nữ trước mặt.

Sau khi bị đối phương bắt được, đôi tay của y đã bị đối phương trói lại bằng một sợi dây màu đen thô dài vô cùng kỳ quái. Bề ngoài dây thừng viết đầy chú văn kỳ quái, cũng vì thế nên khi bị nó trói lại, Thất Nguyễn không thể biến lại thành nguyên hình, chỉ có thể duy trì hình dáng con người.

Nhưng y vừa mới bị lôi điện bổ trúng, yếu ớt đến mức không thể duy trì thuật hoá hình, cho nên tai hồ ly lông xù cùng đuôi to cháy xém đều hiện ra.

Thất Nguyễn vô cùng đáng thương cụp tai lại, cái đuôi to xù lông trắng tinh của cậu đã bị lôi diện của hồng y thiếu nữ bổ trúng, cháy xém một mảng to tổ bố khiến màu đuôi của cậu trở thành màu đen khét lẹt, xấu muốn chết… Sau khi nhìn thấy cái đuôi của mình, y càng khổ sở hơn, đuôi cũng rũ xuống, bả vai run lẩy bẩy, hiển nhiên là khóc rồi.

Hồng y thiếu nữ nghe thấy lời nói của y thì khinh thường trợn mặt một cái, nói: "Ngươi đã kêu Thẩm Dực là sư tôn rồi lại còn không biết hắn ở đâu à?" Nàng suy nghĩ gì đó, lại nói: "Tỷ tỷ của ta nói rằng, trong số những yêu quái ranh mãnh nhất thiên hạ này thì tên đầu chắc chắn là hồ ly, bổn cô nương sẽ không tin tưởng ngươi!"

"Hu hu…" Thất Nguyễn vừa tủi thân lại khổ sở, sao lại có người không chịu nói lý như vậy chứ!

Hồng y thiếu nữ lại hung tợn nói: "Một đại nam nhân khóc cái quần què gì hả? Không được khóc! Nhanh chóng dẫn đường cho bổn cô nương, nếu không… Lột da hồ ly của người làm khăn lông!"

Thất Nguyễn bị hồng y thiếu nữ uy hϊếp sợ đến toàn thân run rẩy, không nghĩ tới tiểu cô nương này nhìn trông đáng yêu như thế lại là hạng người tàn nhẫn ác độc, không những không nói lý lẽ mà còn muốn lột da hồ ly của y!

Nhưng hiện tại y đánh không lại đối phương, chạy cũng không thể chạy được, tròng mắt của y chuyển động, ngay sau đó lập tức tủi thân cùng cực nói: "Ngươi ngươi ngươi đừng lột da của ta, ta dẫn đường cho người là được rồi chứ gì?"

"Hừ! Cuối cùng cũng chịu nghe lời à?" Hồng y thiếu nữ vừa lòng nói: "Vậy ngươi đi phía trước dẫn đường. Yên tâm, chỉ cần người thành thành thật thật dẫn ta tìm thấy Thẩm Dực thì… Ta chỉ gϊếŧ mỗi hắn, tha cho mạng nhỏ của ngươi đó!"

“Cái, cái gì?!” Thất Nguyễn sợ ngây người, “Ngươi cư nhiên muốn gϊếŧ sư tôn?”

Hồng y thiếu nữ gật đầu: "Ta tới đây là để báo thù cho tỷ tỷ!"

Thất Nguyễn vừa làm bộ dẫn đường cho hồng y thiếu nữ chạy lòng vòng vừa hỏi: "Ngươi… Tỷ tỷ của ngươi bị sao vậy? Nàng ta bị sư tôn của ta bắt nạt à?"

"Đâu chỉ là bắt nạt?!" Hồng y thiếu nữ căm giận nói: "Tên chó điên đó vẫn luôn theo đuổi tỷ tỷ của ta, làm hại tỷ tỷ của ta mấy tháng vừa rồi không được ngơi nghỉ chút nào, thậm chí dẫn theo ta chạy trốn khắp nơi."

"Theo, theo đuổi tỷ tỷ của ngươi?" Thất Nguyễn ngơ ngác nghĩ, chẳng lẽ sư tôn đang theo đuổi tỷ tỷ của hồng y thiếu nữ này? Hơn nữa còn theo đuổi mấy tháng liền? Trời ạ, thì ra người lạnh lùng như sư tôn cũng sẽ có nữ tử mình thích sao?

*Editor: chỗ này bé Nguyễn hiểu lầm :v

Y từng nghe người kể chuyện nói rằng, những anh hùng hào kiệt đều không vượt qua được ải mỹ nhân, lúc bọn họ gặp được nữ tử mình thích thì cho dù là ai đi nữa thì thì cũng sẽ vứt bỏ mặt mũi theo đuổi đối phương.

Có thể được một người ưu tú như sư tôn yêu thích… Thất Nguyễn đột nhiên nghiêm túc nói: "Vậy tỷ tỷ của ngươi nhất định rất lợi hại nhỉ? Khẳng định là một đại mỹ nhân xinh đẹp thiện lương!"

"A?" Hồng y thiếu nữ không biết vì sao Thất Nguyễn lại đột nhiên khen tỷ tỷ của nàng, nhưng y quả thật đã nói đúng. Nàng nhớ tới người tỷ tỷ người mỹ tâm mỹ của mình, liền cười nói: "Chính xác! Tỷ tỷ của ta là nữ nhân tốt nhất thiên hạ này!"

"Ồ…" Nữ nhân tốt nhất thiên hạ nha… Vậy thì hẳn là rất xứng đôi với sư tôn rồi, mọi người đều nói tài tử xứng giai nhân chính là tuyệt phối thế gian, chẳng lẽ bản thân rất nhanh sẽ có sư nương?

Tư duy lỗi thời của Thất Nguyễn phát huy trăm phần trăm công suất, y vừa cảm thấy sư tôn có nữ tử mình thích là chuyện rất bình thường, nhưng lại vừa cảm thấy trong lòng của mình không biết vì sao lại chua lòm giống như vừa nuốt trái chanh vậy.

Nghĩ đến hồng y thiếu nữ vừa rồi còn muốn gϊếŧ Thẩm Dực, Thất Nguyễn lại ngơ ngác hỏi: "Một khi đã như vậy rồi thì vì sao người lại muốn gϊếŧ sư tôn của ta?" Y kinh hô: "Chẳng lẽ sư tôn làm tỷ tỷ ngươi đau lòng sao?"

"Hừ! Đau lòng? Đâu chỉ là đau lòng?" Hồng y thiếu nữ cười lạnh nói: "Tên nam nhân thúi này gϊếŧ chết tỷ tỷ của ta!"