Chương 3

"Tiểu Uyên, có chuyện gì vậy?"

Ta một tay chống eo, tay kia ôm cánh cửa, hỏi hắn với vẻ mặt thâm trầm như đã kinh qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời.

“Sư cô* tới thăm sư tôn.” Thiếu niên trẻ tuổi dường như không hề oán giận hành vi của ta ngày hôm qua chút nào, vẫn nhu thuận cúi đầu báo cáo.

*sư cô là sư tỷ của sư tôn đóa.

Sợi dây màu đỏ buộc chặt mái tóc đen mượt, eo giống như một thanh đại đao, thắt lưng quấn quanh một vòng cung tuyệt đẹp.

Nhưng ta không hề có ý định chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó, mắt ta mở to như chuông, lập tức tinh thần phấn chấn.

Tới đây tới đây, người công lược đầu tiên!!

"Nhanh, nhanh, mau mời vào."

Không sai, nàng đúng là sư tỷ của ta.

Hơn nữa, nàng cũng có cả hệ thống như ta, trong tiểu thuyết, nàng là một trong số ít những người ngây thơ và dễ lừa, vô cùng ngốc nghếch.

Thiếu niên cụp mắt xuống, đối diện với ánh mắt như có thể phun ra lửa của nàng, bình tĩnh rót hai tách trà.

Trà mới đun, còn hơi nóng bốc lên khiến đầu ngón tay hắn ửng hồng.

Ta thực sự thấy ánh mắt của vị sư tỷ này trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.

[Bín thái.]

Ta mắng thầm trong lòng.

Thiếu niên rót trà xong liền cúi chào rồi xoay người rời đi ngay.

Vị sư tỷ định mở miệng nói gì đó thì ta đã nhanh tay ngắt lời.

“Sư tỷ, sao hôm nay rảnh rỗi lại qua gặp ta vậy?” ta nhiệt tình vỗ nhẹ vào tay nàng.

Ứng Bất Tri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Sư phụ muốn ngươi quay về.”

Nàng ấy im lặng một lúc lâu, rồi cẩn thận nói thêm dưới ánh mắt dò xét của ta:

"Mang theo cả Tiềm Uyên đi cùng."

Rõ ràng là Hồng môn yến mà, cái lão già xấu tính này.

Ta mắng thầm trong lòng, chợt cảm thấy Tiềm Uyên có chút tội nghiệp, sống cũng không dễ dàng gì.

"Sư tỷ, uống trà đi."

"Ồ."

Nàng ngoan ngoãn uống một ngụm trà, sau đó mở to mắt, lại nhấp thêm một ngụm nữa: "Ngon quá vậy!"

"Ta cũng nghĩ như vậy đó, bây giờ thế này, sư tỷ đã uống trà của ta, vật thì tỷ tha cho đồ đệ của ta đi." Ta thâm ý nói:

“Biết đâu hệ thống có thể thay đổi mục tiêu đấy.”

"Ờm."

Ứng Bất Tri chậm chạp phản ứng một lúc lâu, sau đó tiếng hét của nàng như ma âm có thể xuyên thủng cả mái nhà.

"HẢAAAA?!!!!"

Ta sử dụng tài ăn nói của mình để lừa Ứng Bất Tri, sau đó thờ ơ ngồi vẫy quạt với tâm trạng rất vui vẻ.

1/10 nhiệm vụ đã được hoàn thành, thật đáng mừng.

“Sư phụ,” Tiềm Uyên vội vàng tới trước mặt ta hành lễ, “Người cho gọi ta sao?”

Tôi gật đầu, từ trong kho đồ lấy ra một cuốn sách luyện tập đưa cho hắn:

“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần luyện theo công pháp cũ nữa, tạm thời dùng cái này đi.”