Chương 2: Tôi có thể càng biếи ŧɦái, cậu có muốn thử xem không?

- Bọn tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu 1 sủng vật biết nghe lời. Không khéo, bộ dạng của Luân thiếu gia rất hợp với khẩu vị bọn tôi.

Trịnh Luân hoảng sợ, cảm giác lạnh lẽo dợn tóc gáy bao phủ toàn thân.- Cậu...cậu...cậu đừng đùa. Tuy trước đây tôi có hơi quá đáng nhưng chúng ta vẫn là bạn, Minh Phong, cậu...

Tay Minh Phong xoa nhẹ khuôn mặt đang run rẩy kia, cười dịu dàng:

- Tôi đang tò mò không biết, tư vị "làm bạn tốt" sẽ thế nào đây.

Câu nhấn mạnh đầy thâm ý của hắn làm Trịnh Luân cứng đờ. Cậu dùng hết sức bình sinh gạt tay hắn ra:

- Đồ biếи ŧɦái...Hoá ra trước giờ cậu chỉ giả vờ, giờ thấy tôi trắng tay cậu mới lộ ra bộ mặt thật, uổng công tôi coi cậu là bạn.

- Hừ, bạn? Hay là con chó trông nhà giải trí cho cậu?

Giọng khinh thường của Trần Sâm vang lên từ phía sau.

- Tiểu thiếu gia, nếu không phải thời thế thay đổi, e là cậu còn không nhìn bọn tôi bằng nửa con mắt.

Trịnh Luân vừa tức giận vừa hoảng loạn. Nhìn nụ cười đầy thâm ý của Minh Phong và ánh mắt đáng sợ của Trần Sâm, cậu ý thức được điều gì đó không ổn. Trịnh Luân dồn lực vùng dậy, chạy ra phía cửa muốn thoát thân nhưng vừa chạm đến tay nắm cửa thì đã bị một lực lớn đè lại.

- Muốn chạy? Không còn kịp rồi. Hôm nay cậu muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm.

Trần Sâm áp sát từ phía sau, chỉ dùng một tay đã khống chế được Trịnh Luân. Tay cậu bị hắn giữ chặt bên trên, chỉ có thể không ngừng vặn người cố gắng thoát ra ngoài. Trong lúc giãy giụa, cặp mông tròn mẩy vô tình cạ vào đũng quần của người phía sau làm hắn bốc lên dục hỏa.

- Shitt..Đồ dâʍ đãиɠ này...

Trần Sâm không nhịn được dùng tay còn lại nhào nặn cái mông không ngừng vặn loạn trước mặt. Trịnh Luân càng thêm hoảng loạn. Dù kiêu căng hống hách nhưng cậu vẫn là thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời. Có đi bar chơi cũng chỉ sờ tay gái, làm gì có ai dám càn rỡ với cậu như thế.

- Trần Sâm, đồ gay biếи ŧɦái, cút...bỏ tay ra...

Trần Sâm liếʍ môi, cố ý ép sát, dùng đũng quần căng phồng cạ vào mông cậu.

- Tôi còn có thể biếи ŧɦái hơn, cậu có muốn thử xem không?

Nói rồi, hắn dùng 1 chân chèn vào giữa ép Trịnh Luân phải mở đùi ra. 1 tay khống chế tay cậu, một tay xe toang cúc áo, tìm đến xoa nắn hai khoả thù du trước ngực.

- Hức...buông ra...đừng chạm vào đó...

Trịnh Luân bị hơi nóng của người phía sau làm cho run rẩy. Cách lớp quần áo, hạ thân của hắn không ngừng đưa đẩy, đâm chọc vào mông cậu. Cậu bị giam cầm trên cửa, vô lực thừa nhận sự va chạm từ phía sau. Xử nam ngây thơ làm sao chịu nổi sự trêu chọc ác liệt như thế. Trịnh Luân hoảng sợ phát hiện bản thân vậy mà nổi lên phản ứng, núʍ ѵú dần cương lên, cậu em cũng có dấu hiệu ngóc đầu. Cậu muốn khép đùi lại che dấu nhưng hành động này làm sao thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Trần Sâm.

Hắn cười khẩy:

- Còn nói tôi biếи ŧɦái, bị biếи ŧɦái sờ mà vẫn cứng được, đúng là kĩ nữ.

- Không phải...tôi không, aaa.....

Trần Sâm thô bạo kéo mạnh núʍ ѵú nhỏ khiến Trịnh Luân đau đớn hét lên. Khoé mắt không tự chủ ngấn nước, ửng đỏ.

Reng...reng...reng...Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại từ túi quần Trần Sâm vang lên. Nhân lúc hắn phân thần nghe điện thoại của đối tác, Trịnh Luân vùng ra, thoát khỏi giam cầm nhưng không chạy được vài bước đã ngã xuống.

- Tiểu thiếu gia muốn đi đâu? Cuộc chơi còn chưa bắt đầu mà.Minh Phong nở nụ cười của ác ma, chặn lại phía trước, không cho cậu tẩu thoát.

- Hừ...nhẹ nhàng không muốn. Tự cậu chuốc lấy.

Trần Sâm hừ lạnh, từ phía sau kéo chân cậu lại, bẻ ngoặc tay nhỏ ra sau rồi dùng cà vạt trói chặt. Trịnh Luân bị bắt quỳ nhếch mông, nửa người trên không có chống đỡ nên áp xuống sàn nhà. Cậu cố gắng vùng vẫy nhưng cái bẫy của ác ma nào có dễ dàng chạy thoát?