Chương 16: Khử Ác ma Sao?(2)

Bắt gặp ánh mắt mọi bọn họ cũng đang nhìn cô cúi mặt xuống, nắm chặt lấy bàn tay đang còn băng bó một lớp vải trắng dày cộm. Nhìn bàn tay cô hiện giờ chưa đến nổi như cái bánh tét to đùng.

-Ê Mai, cậu có thấy Runa hôm nay có chuyện gì không?

Ngọc Anh nhìn thấy vẻ mặt hơi sợ sệt của cô lúc này cảm thấy rất kì lạ nên quay sang hỏi Mai ngồi bên cạnh. Bọn họ vào trường này chỉ mới hơn hai tháng mà thôi nhưng sáng này Runa lại không đến lớp. Từ trước đến nay cô luôn là người đúng giờ nhất chưa bao giờ vắng mặt huống hồ đây lại là nhiệm vụ.

Còn nhìn gương mặt Runa lúc này nữa, Mai đoán chắc cô đang có chuyện gì đó rất khó nói ra. Ngọc Anh nhìn cô một lúc chợt mỉm cười. Sau đó ngước mặt lên nhìn 9 người vừa bước vào trong lớp. Mọi thắc mắc đã được giải đáp.

Runa cô xưa nay luôn là một người rất giỏi che đậy cảm xúc của mình…Trừ khi những lúc cô diễn ra không hề có tình trạng gương mặt sợ hãi cúi đầu buồn cười như thế này.Nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, nếu cứ tiếp tục gặp những chuyện như thế này e rằng…Cô không thể nào thuận tiện làm nhiệm vụ. Nếu bị mọi người chú ý cô càng khó khăn hơn trong mọi hành động riêng lẻ của mình.

Mặc kệ những câu nói đầy vẻ mỉa mai của Như Hoa…Runa vẫn đứng yên đó im lặng không nói bất cứ câu nói gì. Thì ra ngay từ đầu cô ta muốn kết bạn với cô hoàn toàn có mục đích.Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội cô ta tội gì mà không biết nắm bắt lấy.

Như Hoa là một trong số những người theo sau Hà, cũng như Thuỳ nịnh bợ Lan Anh. Thì đằng này người chống lưng cho Như Hoa là Hà, chuyện lần này là do Hà kêu Như Hoa làm như thế.

Nhưng không ngờ hôm nay Hà lại chịu bỏ ra năm triệu với yêu cầu hết sức đơn giản đó chính…Là dụ cho bằng được Runa cô đi vào con hẻm cụt này, bây giờ mọi chuyện đã thành công ả ta có thể trơ mắt ra nhìn cô bị đánh. Dù sao chuyện Rer bế Runa về lớp ả ta cũng có thấy, nên thiện cảm về cô ả ta cũng hoàn toàn không có.

Khi mọi chuyện kết thúc Như Hoa sẽ không có bất cứ tổn hại nào cả, mà nên nói người có lợi nhất là ả ta mới đúng. Ngồi không hưởng bát vàng mọi chuyện cứ tưởng chừng như đơn giản. Nhưng cô ta không hề hay biết tiền đến miệng nhưng không dễ dàng gì có thể nuốt trôi.

Âm thanh bên ngoài con hẻm truyền vào tai Cô có thể nghe thấy được tiếng bước chân, rất nhiều…Cô dự đoán khoảng năm mươi người đang đứng bên ngoài. Không chỉ có con gái mà có cả con trai.Xem ra vụ việc lần này nếu giải quyết không ổn thỏa thì e rằng bọn họ không thể nào để yên chuyện này.

Nhưng nếu Runa manh động ra tay thì thân phận sẽ lập tức bị phát hiện. Runa cần có người đến cứu?

-Đúng rồi!

Runa nhấn khuyên tai đen…Nhưng thật ra cô đang dùng chiếc khuyên trên tai báo hiệu nguy hiểm cho Mai và Ngọc Anh biết.

-Tít Tít…

Nhìn thấy chiếc khuyên tai kêu và phát ra ánh sáng màu đen, mày Mai khẽ chau lại. Tương tự như Mai, Ngọc Anh cũng nhận được tín hiệu như thế. Chiếc khuyên tai này được thiết kế rất đặc biệt, mỗi người gửi tín hiệu đến đều có một màu đặc trưng riêng biệt. Cũng như Runa người có kí hiệu là màu đen.

Nếu trong trường hợp không quá khẩn cấp thì Runa tuyệt đối không dùng đến tín hiệu này.

-Đi mau!

Mai vội vã cầm chiếc laptop và cái mặt nạ trên bàn chạy ra ngoài.

Trên xe Mai có nhiệm vụ dùng máy tính dò tìm nơi Runa đang ở, còn Ngọc Anh thì ngồi ghế trước tập trung công việc lái xe của mình. Lúc này bọn họ không còn vẻ mặt trong sáng thuần khiết trong bộ váy đồng phục màu trắng…Mà thay vào đó là một đồ màu đỏ bó sát người trên gương mặt xinh đẹp còn có thêm một chiếc mặt nạ màu đỏ.

Mỗi người trong đội Ác Ma đều có một chiếc mặt nạ luôn đi theo bên mình mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trong con hẻm nhỏ những bước chân đi vào trong dồn dập, nụ cười trên môi Như Hoa càng lúc càng tươi. Cô ta đang mong chờ màn đánh người dã man thường thấy trong trường học do Lan Anh gây ra. Nhưng ả ta càng thích hơn khi người trực tiếp đánh Song Nhi chính là Hà.

Bao nhiêu năm nay Như Hoa thừa biết tính cách của người con gái nham hiểm này. Bề ngoài Hà là người mềm yếu nói chuyện lại rất nhẹ nhàng nhưng sau lưng cô ta làm không biết bao nhiêu chuyện hại người.

Tuy không có khả năng đuổi học các học sinh trong trường, tuy cha mẹ không phải làm những người có chức cao trong trường. Nhưng Hà là người có khả năng khiến các học sinh đó không cần bị đuổi mà vẫn có thể tự ý làm đơn xin chuyển trường.

Từ trước đến nay Như Hoa chưa bao giờ làm trái ý của Hà, vì ả ta biết một khi bị Hà ghét thì…Tuyệt đối không thể nào sống yên ổn trong cái trường Yến Kinh này.

-Bốp…Bốp.

-Mày làm tốt lắm Như Hoa à!

Hà đi vào đầu tiên phía sau ả ta đúng như Runa dự tính ban đầu có khoảng năm mươi người.

Trên môi những người đứng trước mặt cô ai ai cũng có nụ cười đầy vẻ khinh bỉ, làm sao Runa không biết trong nụ cười đó có ngụ ý gì chứ. Ý nói rằng:

-Con nhỏ ngu ngốc!

-Tội nghiệp cho mày, lại rơi vào tay tao một lần nữa rồi.

Lan Anh bước đến đưa bàn tay thon thả lên khẽ nâng cằm Runa bóp. Nhìn thì làn da của Runa không có những điểm đặc biệt, không trắng, không xinh. Nhưng khi chạm bàn tay vào ngay cả Lan Anh cũng hơi bất ngờ, làn da của cô có thể còn mịn hơn cả ả ta.

Có một chút ganh tị, có một chút tức giận trong lòng. Lan Anh đưa tay kia túm chặt mái tóc của Cô giọng nói hung tàn:

-Tao thử xem hôm nay mày tìm cách nào trốn thoát, tao thử xem hôm nay ai sẽ là người cứu mày.

Nói xong ả ta buông tay ra đi lại phía sau nháy mắt với Hà.

Runa lúc này thầm suy đoán quãng đường mà Mai và Ngọc đã đi được 15 phút, hai người họ chắc cũng sắp tới rồi. Bây giờ cô chỉ cần nhịn thêm một chút là có thể thoát khỏi đây. Cô không muốn gϊếŧ chết ai cả. Nếu như ngày hôm nay mọi chuyện không được giải quyết một cách gọn gàng.

Thì nhất định dùng mạng sống của bọn họ để bịt miệng tất cả. Hầu là những kẻ cản đường đều chết không toàn thây. Vụ án gϊếŧ người mấy ngày trước cảnh sát đã tiến hành điều tra, nếu lần này lại có thêm vài vụ nữa…Cô e rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì giải quyết được.

Hà thấy cái nháy mắt ra hiệu của Lan Anh thì lập tức ả ta quay người ra phía sau mỉm cười. Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng vang lên:

-Cho tụi mày thoải mái đêm nay.