Chương 47: Lựa Chọn.

Cánh cửa phòng của Max mở ra, cô bước vào nhìn thấy Max đang ngồi bệt dưới đất. Anh tựa lưng vào thành giường đầu gục vào hai cánh tay đặt trên đầu gối. Dáng vẻ cô đơn tội nghiệp đến đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi trái tim cô cảm thấy xúc động vô cùng.

Cô lặng lẽ nhìn anh rồi rơi nước mắt. Max cũng không ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ anh đang khóc? Anh không muốn cô thấy mình khóc. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Max bao giờ, dáng vẻ yếu đuối vô cùng.

Lát sau, cô quyết định bước đến bên cạnh Max, dù cho anh có xua đuổi, cô cũng mặc. Cô quỳ xuống trước Max choàng tay ôm lấy người anh, cất giọng nói:

"Max không sao đâu, là giả thôi…Tất cả giả thôi. Không phải sự thật đâu." – Runa cố gắng an ủi anh, cô hy vọng, những thứ đó đều không phải sự thật.

Max không nói gì, Hiểu cảm nhận được sự run rẩy toát lên từ anh. Cô vuốt nhẹ lưng anh như vỗ về:

"Dù đó là sự thật thì anh vẫn còn có em mà! Chẳng phải anh đã nói chỉ cần một mình em thôi sao. Em sẽ không rời khỏi anh đâu."

Max lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe có hai đường nước rơi trên gương mặt đã tiều tụy của anh. Môi run rẩy gọi tên cô, anh choàng tay kéo cô vào lòng mình, đầu anh khẽ đặt lên vai cô. Tay anh siết chặt người Runa như thể sợ cô biến mất.

"Anh vẫn còn có em mà. Chúng ta kết hôn đi!"

Max nhìn thẳng vào mắt cô thăm dò, Runa cười tỏ rõ ý niệm của mình.

"Em có hối hận không?" – Max chợt lên tiếng hỏi.

"Chỉ cần anh cho em hạnh phúc thì em sẽ không hối hận…"

**

"Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" – Mai nhìn Runa vừa thương vừa ái ngại hỏi.

"Mình không cần suy nghĩ nữa, dù đưa ra quyết định gì…Mình cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó đến cùng."– Runa cười như không cười trả lời.

"Được rồi." – Mai thở dài nói – “Max cũng là một người tốt, mình tin anh ấy sẽ làm cậu hạnh phúc."

"Chị à, còn anh Rer thì sao?" – Ngọc Anh lên tiếng hỏi, cô bé cảm thấy Rer thật đáng thương.

"Quyết định của chị như vậy là đúng đắn rồi đó."- Cry cố gắng nở nụ cười hạnh phúc của mình cho mọi người thấy.

"Ừm...Chị và Rer có duyên nhưng không nợ, đành chịu thôi." – Runa làm như không có gì trả lời. Nhưng hơn ai hết, cô biết cõi lòng mình tan nát. Chỉ có Cry có thể hiểu được câu nói này của cô mà thôi và cả hai cũng nhìn thấu suy nghĩ của nhau.

**

"Bác có nghe nói chuyện của con và hai đứa con trai bác." – Ám Dạ Hoắc nhìn Runa rồi lên tiếng, cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn ông.

"Bác vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái, cho nên vẫn im lặng để bọn trẻ tự giải quyết. Điều bác không ngờ cô gái mà hai anh em nó yêu lại là con."

Ám Dạ Hoắc đã điều tra được ra thân thế của Runa cũng đã mất rất nhiều thời gian bởi vì cô là sát thủ Ác Ma. Nên các thông tin mật không thể điều tra nhanh ra được. Cũng may có lần nghe Rer nói căn nhà mà ông đã mua mà để lại cho Rer sống đó là căn nhà cũ của cô ngày trước.

Thế nên từ đó ông đã dần dần đoán được thân thế của cô. Bảo sao lần đầu tiên Max dẫn cô về nhà ông đã thấy rất giống người còn gái đó…Ông từng yêu rồi. Tại ông, hồi đó đã không cứu được mẹ cô mà để mẹ cô lấy một người chồng thật phụ bạc. Ông đã rất ân hận bao nhiêu năm nay nên bây giờ muốn tìm cô để bù đắp.

Runa không biết giải thích ra sao nên cúi đầu im lặng. Cô biết rằng việc Ám Dạ Hoắc mời cô ra gặp riêng như thế này là chắc chắn là chuyện kết hôn của cô và Max. Ông Hoắc nắm chặt tay cô hỏi:

"Người con yêu thật sự là Rer đúng không? Bác sẽ đứng ra tác hợp cho hai đứa, bác muốn vì mẹ con mà bù đắp cho con. Con cứ yên tâm, bác sẽ không để bất cứ điều gì cản trở hai đứa đâu. Bác đã cho phép Rer sống ở nhà cũ của con. Năm xưa vì để thuận tiện cho việc tu sửa nên bác đã chuyển sang tên mình."

"Bác cũng biết, con đã nhận lời đám cưới với Max rồi mà?" – Cô lắc đầu cười nói.

"Bác biết, cho nên bác sẽ bù đắp cho Max thay con. Nếu con và Rer bên nhau, bác sẽ để lại toàn bộ cổ phần của bác cho Max. Chỉ cần con hạnh phúc, bác sẽ không luyến tiếc bất cứ điều chi cả. Bác không muốn con và Rer giống như bác và mẹ con năm xưa. Chỉ vì một chút hiểu lầm mà phải hối tiếc mãi mãi."

Những lời chân thành của Ám Dạ Hoắc khiến cô rất xúc động, hai mắt cô long lanh cố kiềm chế nước mắt đang chực trào. Cô cười mà như không cười buồn bã đáp:

"Con đã chọn rồi, người con chọn là Max…"

"Con có thể lựa chọn lại mà? Hãy nắm lấy hạnh phúc cho bản thân mình con à." – Ám Dạ Hoắc thật tâm khuyên.

"Con biết chứ, nhưng con nợ Max quá nhiều rồi, cũng như năm xưa mẹ con nợ ba con quá nhiều."- Chỉ có thể ở bên cạnh để trả món nợ này. Mẹ cũng có những giây phút hạnh phúc bên ba con, cho nên con tin, ở bên Max con cũng được hạnh phúc.

"Thôi được, tùy con. Bác mong con đã lựa chọn đúng."– Ám Dạ Hoắc bất lực thở dài nói.

"Con sẽ sống thật hạnh phúc, Max là một chàng trai tốt."

"Con nói đúng, Max là một đứa con ngoan, nó chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho con."– Ám Dạ Hoắc gật đầu nói.

Sau đó ông ta hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của cô. Cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật. Đến lúc ra về Ám Dạ Hoắc bỗng nói: "Con hãy giúp ta một chuyện nhá? Hãy cứu sống bà ấy giúp ta, hãy đến gặp bà ấy đi?"

Mở nhanh cánh cửa ra, cô bước thẳng ra ngoài.

Cô biết chứ, cô biết rõ người đàn bà ấy rất đáng thương khi tình yêu dành cho chồng hết mực. Nhưng tình yêu của chồng lại không giành cho mình. Cô cũng biết bà ấy không cố ý gây ra cái chết cho mẹ mình, bà ấy chỉ là người như bao người phụ nữ khác. Cũng ích kỷ, cũng ghen tuông trong tình yêu không chấp nhận người đàn bà phá hủy gia đình mình.

Nhưng mà, nếu không hận bà ấy nếu cứ nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện…Thì làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau trong mấy năm qua như vậy. Cô mang nỗi hận để tiếp tục sống, để có thể tự đứng lên, lấy nỗi hận làm sức mạnh cho mình…

"Tú Mộc Lan!"