Chương 49: Níu Giữ Em(1).

Chiếc váy làm Runa dường như di chuyển rất nặng nề nhưng chính Ngọc Anh bắt cô mặc bằng được. Dường như cô đã đánh giá quá thấp về trình độ thiết kế của Ngọc Anh rồi. Tất nhiên điều này cũng lọt vào mắt Rer trong suốt quá trình buổi lễ diễn ra anh chỉ chăm chú đến cô. Gắng gượng nhấc bờ váy bước đi khó khăn khi vòng trở lại sân khấu chữ T. Cầm chiếc micro từ tay Ngọc Anh.

"Chắc hẳn các vị cũng biết đến Tình yêu không là màu hồng, không là màu đen. Tình yêu là không màu. Ta nhuộm nó màu hồng, khi ta bên người đàn ông ta yêu, nó sẽ biến màu xám khi xa anh. Anh nhìn nó khi đỏ khi chuyển màu chẳng thể nào tách bạch. Vì tình yêu đôi khi là vậy, không thể hiểu rõ không thể phân tích. Người ta hay có câu: Hãy yêu hết mình dù nó là tình đầu hay cuối chỉ cần có lòng trân trọng nhau là đủ. Chẳng kể thời gian hay duyên số chỉ cần biết chúng ta đã từng có những giây phút bên nhau thật tuyệt vời.”

“Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười lớn bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt. Nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bởi sẽ có những giây phút hạnh phúc và kỷ niệm đáng nhớ mà tình yêu mang lại cho chúng ta. Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Bao lần lý trí nhắc ta hãy buông bỏ, biết đau khổ, biết buồn đó nhưng con tim nó cứng đầu lắm.”

“Con gái mà, lý trí mạnh mẽ tới mấy vẫn thua trái tim nhiệt thành. Thôi thì lí trí chịu thua, cứ để mặc con tim làm những gì nó muốn, rồi đến một ngày trái tim đau, nó lại đi trách lí trí tại sao ko nhắc nó nhiều hơn. Thôi thì đau cũng ráng chịu, trái tim yêu là không sai nhưng nó đã sai khi chọn không đúng người, không đúng thời điểm." - Runa vừa nói xong liền xoay vòng quanh từ từ dần dần chiếc váy tạo lên những gợn lửa bốc lên khiến mọi người bên dưới ngạc nhiên và cả cô cũng ngạc nhiên không kém.

Đến khi ngọn lửa đến phần hai bên vai và bả vai sau thì tắt hẳn đi hiện ra trang phục của cô bây giờ là màu đen tuyền của chim Húng Nhại.

Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội cả hội trường. Các phóng viên không bỏ lỡ cơ hội nữa, liên tiếp chớp tắt những máy quay phim, máy chụp hình soi về cô gái khoác trên mình bộ váy màu đen Húng Nhại trên sàn T. Mọi ánh mắt đầu đều hướng về cô gái đang cười tươi tắn tạo dáng chụp hình.

Cảnh Runa xoay người trên sân khấu và chiếc váy cưới màu trắng pha lẫn chút hồng phấn nhạt của cô bốc lửa. Biến thành con chim Húng Nhại màu đen khiến khán giả tròn cả mắt, là một trong những khoảnh khắc đẹp và đáng sợ nhất trong lịch sử các bộ thiết kế.

Rer chăm chú nghe những cử chỉ động tác của cô, cô kể về cuộc đời mình ư? Anh chỉ biết lặng lẽ cười nhìn cô nhưng cô không dám nhìn về phía anh. Nhất định anh sẽ làm cho cô thay đổi quyết định trong ngày lễ kỉ niệm hôm nay của anh và cô. Rồi Rer đứng dậy đi về phía đằng sau cánh gà trên tay cầm một chiếc mặt nạ màu đen.

Ngọc Anh lại tiếp tục vai trò của mình: "Vâng thưa các vị, vẻ đẹp người con gái mới thật sự là vẻ đẹp huyền bí. Và sự lột xác thành công đó đều nhờ vào tổng giám đốc của chúng tôi đã khám phá ra điều này. Sau đây mời các vị tiếp tục nhìn lại một loạt các sản phẩm của chúng tôi trong khi các vị giám khảo bàn bạc."

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên và các sản phẩm lại được các người mẫu lần lượt đưa ra giới thiệu.

Ngọc Anh và Đức đỡ Runa về phía sau cánh gà để ăn mừng chiến thắng này.

"Oa thật không ngờ tác phẩm này lại hợp với chị đến như vậy, quả thật là một kiệt tác điêu nghệ mà."- Ngọc Anh ôm lấy Runa nói.

"Đúng đó, quả thật chúng ta đã nắm chắc phần thắng rồi!"- Mai nhìn Runa và nói.

"Ngọc Anh thành công này là của em mới đúng tác phẩm là của em chị chỉ là người mặc thử thôi."- Runa dịu dàng nói.

"Chị cứ nói vậy là do hai chị em ta và cũng là công của mọi người."- Ngọc Anh ôm lấy Runa và Mai.

“…”

"Tiếp tục là phần hóa trang là phần các cặp sẽ nhảy đôi khiêu vũ với nhau."- Ngọc Anh cặp chiếc micro vui vẻ nói vang lên.

Đúng lúc này một thiếu nữ mặc bộ váy đen đang tiến vào sân khấu chữ T. Đôi bờ vai trắng trắng muốt để trần của nàng làm cho cô có một nét kiêu sa lạ kỳ. Khuôn mặt nàng bình thường đã xinh đẹp vô cùng hôm nay đường như lại càng đẹp hơn. Kèm chiếc mặt nạ đen tuyền làm thêm cuốn hút, cộng thêm đôi chút gì đó nhí nhảnh dễ thương vô cùng.

Nhưng hiện tại nàng cũng đủ để xứng với hai từ “Quá đẹp.” Bên cạnh là Mai thật giống một nàng công chúa xinh đẹp trong chiếc đầm màu tím. Đôi mắt to tròn, khuôn mặt dễ thương chiếc mặt nạ tím than được cài lên mặt nữa trông thật kỳ diệu làm sao.

Tiếp đó là một dàn các vũ công hóa trang nữ cũng bước ra vây quanh hai người bọn cô. Dường như ngày hôm nay chỉ dành cho hai cô khoe sắc giữa những bông hoa tầm thường còn lại vậy.

Phía bên kia sân khấu là hai chàng trai trong bộ vest đen dường như đối với hai cô gái như hai bông hoa xinh đẹp bên này có phần quen thuộc hư vô cũng ở trong đám vũ công nam kia. Hai phía tiến tới tự tìm bạn nhảy của mình, Mai không biết cảm giác ra sao khi người con trai đó tiến tới nắm tay cô trước không nói không rằng cùng lạc trong những bản nhạc vũ hội.

Cả Runa cũng vậy cô biết người đàn ông đang nhảy với mình là anh? Nhưng cô cũng không muốn buông tay ra cô dường như đã vô phương hướng lạc trong động tác và nụ cười quen thuộc đó.

Ngọc Anh và Đức đứng ở bên dưới cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.

"Mong sao bốn người đó lúc nào cũng như thế này, anh nhỉ?" - Ngọc Anh sụt sịt quay xang Đức tất nhiên anh cũng hiểu đó.

Bất chợt lúc đó tiếng tin nhắn điện thoại của máy Runa vang lên trên tay Ngọc Anh làm cho Ngọc Anh hốt hoảng với đoạn tin nhắn: "Runa chị hãy mau tới bệnh viện đi, Max anh ấy bị tai nạn."

"Đức, là Cry nhắn nói Max gặp tai nạn cần chị Runa tới."- Ngọc Anh và Đức cùng nhìn về phía trên sân khấu rồi cùng nhìn lại nhau.

"Bây giờ hãy xóa tin nhắn đó đi rồi tắt nguồn máy đi, coi như chúng ta chưa biết chuyện này. Anh không muốn ai làm hỏng chuyện tình của bọn họ mà chúng ta đã rất khó khăn gắn kết lại." - Đức nắm lấy tay Ngọc Anh rồi tự tay xóa tin nhắn và tắt nguồn điện thoại.

Cũng như vừa nãy rất khó khăn trong việc lừa được Hà Phương ra ngoài để làm cô ta bất tỉnh khỏi lên quấy rối.

"Vâng…Điều này chúng ta làm đúng!"

"Rồi vui lên đi chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, giờ lên hát cho bọn họ nhảy đi cô gái ngốc của anh." - Nói xong Đức cười vui vẻ kéo Ngọc Anh lên sân khấu.

“…”