Chương 8: Oan Gia.

Rer trở về biệt thự William, anh lên phòng tắm rửa trong lúc người làm dọn bữa trưa. Anh xuống dưới, cô quản gia cúi đầu chào rồi cùng người làm đi vào trong, bàn ăn rộng lớn.

Nhiệm vụ lần này phải chăng anh cần thêm người? Rer nghĩ đến ngay Đức và Tuấn. Hẳn là mỉm cười, nụ cười ác quỷ khi cầm máy điện thoại lên, tra danh bạ tên Đức.

Quán bar ồn ào náo nhiệt, Đức đang hăng say nhảy nhót biết là có điện thoại nhưng anh chẳng thèm bắt máy. Cứ để điện thoại rung chuông đổ số, anh vẫn không quan tâm. Gọi vài lần cho Đức không được…Rer lấy làm tức gọi ngay đến số của Tuấn. Tuấn thì rảnh rỗi sinh ra nông nổi bắt máy luôn và cũng bị ăn mắng thay Đức luôn. Quá là oan uổng mà không dám kêu ca.

Mắng cho đã đời, Rer mới vào vấn đề chính:

- Ngày mai cậu với Đức sang Việt Nam nhập học lớp 12A1, trường Yến Kinh cho tôi nha, nghe rõ không?

- Cậu hâm à, tui hai mươi tuổi rồi học hành chi nữa? Mà cậu thích học thì học một mình bắt bọn tui khổ sở làm gì!

Tuấn hét ầm vào loa, đầu dây bên kia Rer phải để điện thoại xa xa tai một chút.

- Ở Mỹ ăn cho sướиɠ sang đấy chi cho khổ, tui không sang đâu nhá.

Tuấn nói tiếp.

- Có nhiệm vụ xang đi.

Rer buông giọng nhẹ, Tuấn cũng đa phần là hiểu biết nhiệm vụ anh nói quan trọng tầm cỡ.

- Về ngay đi Đức, Rer nó đang điên đây này!! Cậu chui ở đâu mà nó gọi chục cuộc không nghe thế?

Đức nghe xong hơi bị choáng, mà Tuấn cũng tài thật, hắn ta chỉ gọi chín cuộc thôi mà.

- Cái…Cá­i gì, nó về từ bao giờ thế?

- Thì cứ về đây nhanh, ai bảo cậu không nghe máy làm tôi ăn mắng oan này.

- Đang về đây.

Nhanh chóng rời khỏi bar, về ngay cơn đại hồng thuỷ này lớn quá. Gió thổi mạnh quá khiến Đức rựng cả tóc gáy lẫn tóc mái…

Xe đỗ, Đức đi vào, Tuấn đang ngồi lù lù một đống chơi game trên điện thoại mà giật mình khi thấy bộ dạng của Đức. Cái áo mưa rộng thùng thình…Kèm theo cái mũ bảo hiểm chất dành cho dân đua mô tô phân phối. Tuấn khẽ nhíu mày, lại gần cửa nhìn ra ngoài.

- Lạy má…

Trời nắng to, ô tô của Đức còn đậu ngoài sân…Nhưng sao hắn ta lại thế này…Và Tuấn bật cười lớn.

- Này, tôi không nghĩ trời nắng phải mặc áo mưa và đi ô tô phải đội mũ bảo hiểm đâu đấy.

- Hắn ta đâu?

- Ở bên Việt ý, mà mặc thế này đúng thật dân chơi không sợ mưa rơi, thằng hâm hấp.

Tuấn lại ôm bụng cười.

- Khổ quá, sao cậu bảo hắn ta đã về rồi?

Đức la ầm lên, cởi phanh cái áo mưa và mũ bảo hiểm ra.

- Tôi có nói câu ý sao? Hử?

- Không nói nhưng hàm ý là vậy.

Đức than. Chả là, mỗi lần Đức và Tuấn không nghe điện thoại hay mắc lỗi gì đó là Rer sẽ trừng phạt theo gia pháp.

Nhưng, hôm nay là lần đầu Tuấn thấy Đức phòng tránh theo kiểu này đấy. Sau một hồi vật lộn cười, Đức cũng vào chủ đề chính cần bàn, khi nghe xong điều Tuấn nói.

Đức thét lên:

- Đi học á, hâm hấp à! Why? Mình 20 tuổi đầu rồi mà lại phải đi học cùng mấy đứa 18 á?

- Có nhiệm vụ nên Rer mới gọi?

Tuấn nói một cách hàm ý, Đức hiểu và cũng đoán ra nhiệm vụ gì mà cần hai người bọn anh giúp nữa. Lủi thủi lên dọn đồ cho chuyến bay ngay đêm nay.

**

Sáng hôm sau, cả hai đã có mặt tại sân bay Việt Nam. Hai mươi phút sau, Đức và Tuấn mới có mặt tại biệt thự William.

Vừa nhìn thấy Rer cả hai đã không đếm xỉa hắn bằng cách khen nấy khen để khung cảnh của căn biệt thự.

- Oa, lâu lắm không về đây, vẫn đẹp như trước nhỉ?

Đức và Tuấn cười toe toét.

- Công nhận vẫn không thay đổi.

Đức tặc lưỡi.

- Tất nhiên, cái đẹp thì không nên thay đổi.

Rer cười lạnh.

- Nhưng sao mặt cái mày có đẹp đâu mà không thay đổi đi, Rer?

Đức nói khôn quá, ăn ngay cái cùi trỏ của Rer đại nhân.

-…-

- Ác Ma đã xuất đầu lộ diện bên Việt sao?

Đức và Tuấn trợn mắt nghe Rer nói.

- Đúng vậy! Và đang tìm kiếm bộ phần mềm SOS trong trường học Yến Kinh.

Rer cầm tách cafe nhấm ngụm.

Ác Ma ai chả biết danh tiếng lẫy lừng của ả ta trong Hắc Đạo. Là sát thủ máu lạnh cánh tay phải đắc lực của Dương Hương Mai người thừa kế duy nhất của ông trùm xã hội đen.

Ác Ma ả ta có nguy cơ là người sẽ thay đổi cả thế giới ngầm này vào ngày Vamper. Ngày hội tắm máu.

Ngày đó sẽ xảy ra vào một năm sau…Ngày mà thế giới ngầm của chúng ta thay đổi!

- Rồi vậy ý cậu là muốn bọn tôi vào trường điều tra cùng cậu. Điều đấy làm tôi rất hứng thú.

Tuấn nhếch miệng cười Rer và Đức gật đầu.

- Vậy ngày mai tới học luôn chứ gì! Hì vậy giờ đi giải khuây xíu đi rồi mai chuyên tâm làm việc.

Đức cười gian xảo kéo Rer và Tuấn đi khiến hai người cũng chịu. Đức nhanh chóng lái xe đến bar.

Bar TB.

Thấy sự xuất hiện của Rer, Đức và Tuấn, một số nhìn chằm chằm ba cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy. Một số tránh ra kiểu nhường đường và hầu hết là cúi đầu xuống chào.

Đã lâu lắm rồi Rer mới quay lại đây nhưng mọi người trong bar vẫn không thể quên được hắn. Bởi hắn chính là chủ của quán bar này, hai người Đức và Tuấn quản lý quán.

Còn một số người đã có ý định mua lại quán nhưng Rer quyết định không bao giờ bán. Mai và Ngọc Anh đang nhảy nên không để ý xung quanh. Tất nhiên là nhà Mai cũng mở nhiều quán bar nhưng cô lúc nào cũng thích tự do tự tại.

Rer đã vào phòng Vip TB còn Đức và Tuấn lại thích vui chơi ở ngoài vì để ý được mấy em xinh tươi.

-…-

Ở bên ngoài. Mai mệt lử người bước xuống thì đυ.ng ngay Tuấn suýt thì ngã. Cũng may anh đưa tay ra đỡ kịp.

- Buông!!

Mai giận dữ quát, tự dưng đυ.ng phải tên biếи ŧɦái nào lại đi đỡ kiểu trời ơi đất hỡi này…

- Ha ha, tôi xin lỗi nhé nhưng cô là lợn nái hay sao mà nặng vậy?

Tuấn cười trêu ngươi.

- Tôi là…

Mai định quát cho anh trận nhưng cô kịp phanh lại khi…Thấy vẻ mặt mỹ nam của Tuấn hiện lên qua ánh đèn huyền ảo.

- Con cái nhà ai mà xưn trai thế này, ơn giời chị yêu cưng!!

Biết trước ngã luôn cho hắn đỡ.

Cái bệnh mê trai đẹp của Mai lại lên cơn, bao giờ mới có thuốc chữa đây. Cô đang mải ngắm Tuấn thì anh nói phũ phàng.

- Là là cái gì? Mà cô bỏ tay ra đi, đừng chạm vào cổ tôi, đồ con lợn nái.

Bùm…Bùm

Hình tượng mỹ nam trong Mai tan vỡ.

- Này, thằng cha chết tiệt kia, cái đồ vô duyên!! Tôi là người chứ không phải con lợn nái nhá. Đẹp trai mà chả bù cho não, não phẳng lì chả đẹp tẹo gì. Phắn!

Mai đuổi thẳng cổ.

- Tôi mới là người phải nói câu đó. Phắn!

Tuấn cũng không phải dạng vừa và đi luôn không quay lại nhìn.

Phía bên Ngọc Anh. Cô nàng mới bước xuống dưới sàn thì đυ.ng phải Đức đang bước lên. Không may khiến Ngọc Anh mất đà ngã Đức chẳng thèm đỡ hay hành động gì mà cứ mặc kệ khiến cô đau đớn.

Thế là thôi! Ngọc Anh ngã từ trên cao xuống, nhân viên phục vụ đi lấy băng gạc bó lại vết thương trên trán cho cô và đỡ cô ngồi dậy.

- Đúng là cái lũ đàn ông thối nát.

Ngọc Anh bực mình nói. Đức nghe tiếng liền đi xuống cạnh cô, thấy mặt cô nhăn như khỉ đột mới hỏi thăm.

- Việc gì không?

- Nhìn thế mà không biết à? Bồi thường đi!!

Ngọc Anh quát.

- Tôi hỏi thăm là phước tám đời nhà cô lắm rồi đấy. Muốn bồi thường gì? Một đêm nhé luôn và ngay nhá?

Đức cười đểu gian xảo.

Bốp!!

Ngọc Anh tát thẳng cẳng vào gương mặt điển trai của anh một lực thật mạnh. Đức đưa tay lên vuốt vuốt chỗ đau kiểu bất cần.

- Khốn nạn vô nhân đạo!!

Ngọc Anh mắng rồi lách qua đám đông bỏ đi. Đức lắc đầu cười thích thú nhìn theo cô gái nhỏ.