Chương 10

Tôi biết, anh ta đang nghĩ cách đối phó với tôi đằng sau tiếng cười này.

Cho nên...tôi đã đoán đúng.

Tôi nói: “Không biết anh có muốn nghe suy luận của tôi về vụ án này không, chỉ cho vui thôi”.

Vu Tầm Đạo gật đầu, “Được, nghe cái việc vui đó nào.”

Tôi kéo ghế ra ngồi đối diện anh ta: "Trước hết, mọi suy luận của tôi đều dựa trên một giả thuyết."

Anh ta: "Giả thuyết gì?"

Tôi: "Cậu ta đã chết rồi!"

Anh ta: "Chắc không?"

Tôi: “Rốt cuộc thì cả anh và Vu Tư Diễu đều muốn gϊếŧ Lại Tử Hào.”

Anh ta: “Tiểu tử, đừng nghĩ đến con gái tôi như vậy.”

Tôi: “Tôi đã nói đó là một giả thuyết, đừng coi trọng nó. Tôi cảm thấy chỉ khi có giả thuyết này tôi mới có thể giải thích được mọi vấn đề.”

“Thôn Trà Quang có hơn 100 tòa nhà, chỉ có đường cái là có camera. Và trong số hơn 100 tòa nhà “san sát nhau” có hàng trăm con đường nhỏ chỉ một người mới có thể đi qua, nó hệt như một mê cung, căn bản không có đủ camera. . ”

"Nếu tôi là anh, gϊếŧ Lại Tử Hào xong nhất định sẽ giấu xác hắn trong thôn."

03 Sĩ quan Lương (thời gian thẩm vấn còn lại: 0 giờ 6 phút)

Anh ta: "Đúng vậy, nhưng các cậu có thể tìm kiếm khắp thôn, rất nhanh sẽ tìm ra."

Tôi: "Anh đã khiến chúng tôi không tìm kiếm."

Anh ta: "Tôi sao?"

Tôi: "Đúng, anh đã tính toán hết rồi. Ngày 3 tháng 7, anh rời thôn, sau đó Lại Tử Hào vào thôn, trực tiếp đi vào tòa nhà 51. Dựa trên giả thuyết của tôi, cả anh và Vu Tư Diễu đều muốn gϊếŧ Lại Tử Hào, đồng thời hai người đều không muốn liên lụy lẫn nhau. Cho nên tôi có thể khẳng định Vu Tư Diễu cố ý dụ anh đi ra khỏi đó, muốn một mình gϊếŧ Lại Tử Hào."

Anh ta: "Con bé điên rồi à? Con bé vừa mới phẫu thuật, làm sao có thể làm được?"

Tôi: “Không, anh đã được huấn luyện chiến đấu, tất nhiên anh biết cô ấy sẽ không thể làm được. Nhưng đối với một người dân bình thường như cô ấy, rất dễ lầm tưởng bản thân có thể chiến đấu với kẻ mạnh chỉ bằng dao. Vu Tư Diễu nghĩ kế hoạch của mình là hợp lý, bởi vì cô ấy có một con dao. Tuy nhiên, anh với tôi đều biết kết quả của cuộc đối đầu này, khả năng cao là Vu Tư Diễu sẽ không thể gϊếŧ được Lại Tử Hào. May mắn thay, anh dường như đã chú ý đến điều bất thường đó, nên đã nhanh chóng trở về thôn. Điều này cũng giải thích tại sao lần thứ nhất trở về thôn, nhìn anh có vẻ lo lắng.”