Chương 5

Tôi nói: “Vậy xin anh hãy nhỏ giọng lại.”

Hắn ta cười: “Em cũng nên nói nhỏ chút.”

Tôi gật đầu: “Tất nhiên…”

Nói xong tôi cắm thẳng con dao vào cổ hắn ta.

Nhưng vì sợ hãi nên tôi không kiềm chế được tay mà đâm lệch con dao.

Hắn né được, để lại trên cổ một vết cắt mỏng và nông, hơn nửa ngày mới rỉ ra chút máu.

Hắn chạm vào cổ và nhìn vào vết máu.

"Con khốn hôi hám!"

Hắn ta chửi rủa.

Tôi không gϊếŧ hắn được nên muốn chạy ra ngoài, nhưng tay vừa chạm vào cửa, hắn nắm được tóc tôi.

Hắn ta đập mạnh đầu tôi xuống đất.

Hắn còn đạp lên bụng dưới của tôi.

Một cước, hai cước.

Tôi hét lên, nhưng tôi càng hét thì hắn ta càng đạp tôi mạnh hơn.

Hắn gọi tôi là con khốn.

Nói tôi chỉ là một đứa con gái nhà quê đến đây xin ăn!

Sau đó hắn ta quỳ xuống đè lên người tôi rồi giựt lấy con dao trên tay tôi.

Mũi dao chạm vào mặt tôi.

Hắn ta nói, đừng lo lắng, anh sẽ không làm tổn thương em, cùng lắm chỉ là làm hỏng khuôn mặt này.

“Bằng cách này, em sẽ không thuộc về ai khác…”

Tôi hoảng loạn, thực sự hoảng loạn. Tôi dùng hết sức để giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi hắn ta.

Một cơn đau truyền đến từ má tôi, đột nhiên tôi chạm phải thứ gì đó sắc nhọn.

Đó là một món đồ trang trí bằng thủy tinh, to bằng hai nắm tay, rắn chắc và nặng nề, vô tình rơi ngay chỗ tôi trong lúc hỗn loạn vừa rồi.

Tôi dùng hết sức đập thẳng vật trang trí vào đầu hắn ta.

Tiếng đập nặng nề vang lên.

Hắn ta ngã xuống đất, máu lan ra khắp nơi.

Một lúc lâu hắn không cử động nữa.

Tiếng đập cửa vang lên.

-Góc nhìn của Vu Tầm Đạo

01

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Diễu sẽ đi trước tôi một bước, gϊếŧ tên đó...

Hôm đó, con bé đột nhiên nhờ tôi đi tới nơi rất xa giúp con bé mua đồ ăn vặt.

Tuy nhiên, sau khi taxi chạy được mười phút, tôi mới nhận ra con bé chỉ muốn tôi rời đi.

Con bé đang rất yếu ớt nhưng lại tìm cách khiến tôi rời đi, con bé muốn làm cái gì?

Tôi vội bảo tài xế quay xe lại, thậm chí còn rống lên với anh ta, nói anh ta nhanh quay lại, tôi muốn cứu người!

Tôi xuống xe rồi chạy thật nhanh về nhà.

Gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Tôi đá văng cánh cửa ra, trước mặt toàn mùi máu nồng nặc.

Nhưng đó không phải của Tư Diễu.

Nó là của Lại Tử Hào.

Tôi bước tới, ôm Tư Diễu đang khóc và nói:

"Không sao đâu, không sao đâu. Chỉ cần có ba ở đây, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."