Chương 14: Tranh luận

Hóa ra người này là trưởng môn một môn phái nào đó.

Người nọ hung hăng nhìn chằm chằm Phù Đàn, Cổ Niệm lo lắng mà nhìn Phù Đàn, nhưng phát hiện Phù Đàn đáy mắt đầy băng giá, cũng không có một chút nhút nhát.

Đến bây giờ Cổ Niệm mới nhận ra rằng Phù Đàn luôn đối xử với người khác như mùa đông băng giá và mặt trăng lạnh lẽo. Sư tỷ rất cao, thậm chí còn cao hơn cả trưởng môn môn phái này, nàng bình thản đến hờ hững như là thần tiên ngồi ở trên đám mây.

“Ồ, Vậy ngươi định làm gì ta?” Phù Đàn nói bâng quơ.

Cả khuôn mặt của người đứng trước mặt này đều xoắn vào nhau, nếu không phải là Vô Thượng Lâu có quy tắc rõ ràng là môn chủ hắn không thể đánh nhau cùng đám học trò, ông ta đã sớm xông lên dạy dỗ cái người không xem bọn họ ra gì này.

“Ngươi ra tay làm người bị thương, sẽ bị trừng phạt trước mặt toàn môn phái.” Người đàn ông tức giận gầm lên.

"Bọn họ xúc phạm người trước, hơn nữa còn không biết tự lượng sức mình, kỹ thuật không tốt. Là hai đại đệ tử của môn phái ngươi, thê nhưng bọn họ thậm chí không thể cản được một chiêu của ta." Phù Đàn khịt mũi nói tiếp, "Môn phái này của ngươi, trưởng môn không xấu hổ, còn thật sự tới gây chuyện với ta? ”

“ Ngươi! ” Trưởng môn tức giận,“ Ngươi chắc là đã dùng chiêu thức đê tiện nào đó đánh lén hai đệ tử của ta.”

Phù Đàn liếc mắt nhìn lão đầy khinh thường, không muốn tranh luận với ông ta một lần nữa.

Cổ Niệm chịu không nổi nữa, vội vàng tiến lên nói: "Vị trưởng môn này, ta xem sự tình ngày hôm nay rất rõ ràng, sư tỷ của ta vừa dùng kiếm khí, hai đệ tử của ngươi đã bỏ chạy, ngươi cũng có thể quay lại xem có phải họ bị thương bởi kiếm khí không. ”

Trưởng môn nghẹn không nói nên lời, sắc mặt đỏ bừng trắng bệch.

Đột nhiên hắn nghĩ đến cuộc tỉ thí toàn môn phái được tổ chức mấy năm một lần sắp bắt đầu, đến lúc đó hắn cũng có thể để cho hai người này trên võ đài ăn chút đau khổ.

Người đàn ông tức giận nói: "Nửa tháng nữa sẽ tổ chức cuộc tỉ thí toàn môn phái. Các ngươi sao không đến thử năng lực của mình? Đến lúc đó sẽ biết kết quả."

Phù Đàn mặc kệ người này, chỉ kéo Cổ Niệm đến bên người hắn và nói nhẹ nhàng., "Chúng ta trở về đi."

Trưởng môn vội vàng tiếp tục kêu to: “Các ngươi không dám?”

Phù Đàn vốn dĩ muốn tham gia đại hội so tài hiếm có kia, không phải vì tranh đoạt gì, mà để tiếp xúc với những người không có cơ hội đến gần ở Vô Thượng Lâu. Bây giờ hàn băng để giải chất độc lửa đã được tìm thấy, nhưng vẫn chưa tìm thấy được vật chứa để đựng nó, hộp đựng này là một pháp khí và phải mang theo bên người bất cứ lúc nào.

Phù Đàn không kiên nhẫn liếc nhìn người đàn ông, và lạnh lùng nói: “Ta sẽ đi.”

Người đàn ông mừng rỡ, rồi lại nhìn sang Cổ Niệm, “Còn ngươi thì sao?”

Cổ Niệm không muốn tham gia cuộc thi khủng khϊếp này, nhưng Phù Đàn dễ dàng đồng ý, nàng ở đây ngập ngừng cũng cảm thấy xấu hổ, nói ngay: “Ta cũng đi.”

Phù Đàn ngạc nhiên liếc nhìn Cổ Niệm và cau mày, “Niệm Niệm, ở đó rất nguy hiểm, muội đừng đi.”

Cổ Niệm liếc nhìn Phù Đàn với một nụ cười gượng gạo, lời nói đã nói ra làm sao thu hồi lại.

Phù Đàn nhìn thấy suy nghĩ của Cổ Niệm, bất lực thở dài, thôi dù gì có hắn ở bên cạnh Cổ Niệm, không ai có thể làm tổn thương nàng.

Cổ Niệm lần đầu tiên dùng tiên hạc trở lại sân cùng Phù Đàn, tâm tình thấp thỏm, tức giận nhìn Phù Đàn nói: “Sư tỷ, nửa tháng này dạy cho muội, muội muốn nhanh chóng tiến giai.”

Phù Đàn cười cưng chiều, nhưng không nói. Cổ Niệm là đệ tử của Tiên gia và muốn tu luyện tiên thuật, nếu cô gái ngốc nghếch này biết người giúp nàng luyện công là một ma đầu mà Tam giới tránh xa thì nàng nhất định sẽ hối hận.