Chương 2: Hỏa độc phản ứng với cơ thể băng

Cổ Niệm cũng không biết chính mình vào bằng cách nào, nàng nhún vai rồi nói: “Muội cứ thế mà vào thôi.”

Nói xong, nàng cẩn thận nhìn Phù Đàn trước mặt, lúc này tỷ ấy chỉ mặc một bồ đồ trắng bên trong, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy vừa rồi sư tỷ cực kỳ bối rối, còn quay lưng lại làm gì đó.

Cổ Niệm tò mò, đến gần Phù Đàn và nói: "Tại sao tỷ không muốn muội vào nhà, tỷ đang làm gì vậy?"

Vẻ mặt không nói được hiện lên trên gương mặt Phù Đàn.

Tất nhiên hắn có việc phải làm, vừa rồi, thay vì sử dụng bùa chú để duy trì cơ thể của phụ nữ, Hắn đã sử dụng cơ thể của mình.

Hắn ẩn nấp trong Vô Thượng Lâu này nhiều năm, chỉ để lấy thuốc trị hỏa độc trong người, nghe nói loại thuốc này chỉ có ở Vô Thượng Lâu, hắn thường xuyên phóng thần thức đi tìm dấu vết của loại dược này.

Cứ tưởng rằng có một tiểu sư muội võ nghệ kém, lười biếng, thờ ơ với mọi việc, chắc không sao đâu, nhất là từ khi có vòng bảo vệ mà hắn đã vẽ. Hàng trăm năm nay, hắn đã dùng lực lượng của mình làm đảo lộn cả Tiên giới, vòng bảo vệ mà hắn dùng linh lực biến ra cho dù là ông già sư tôn của tiên môn này đến cũng không thể phá được, nhưng lại bị cô gái nhỏ này thần kỳ phá vỡ.

Sau đó hắn nói với nàng vẻ mặt hơi trịnh trọng: "Cổ Niệm , ta không biết muội có kỹ năng như vậy, muội giấu công phu gì vậy?"

Nói xong, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của Cổ Niệm để dò tìm linh lực của nàng, quả nhiên nàng có linh lực rất kém, không thể phát hiện được gì.

Cổ Niệm mím môi nhìn gần gũi vị sư tỷ này, nàng thực sự cảm thấy ngoại hình của tỷ ấy là đỉnh cao chưa từng thấy trong đời, rõ ràng là đều con gái, nhưng nàng lại nhịn không được tim đập nhanh hơn. Một người như vậy sẽ có bao nhiêu người đã chết dưới váy nàng ta.

"Sư tỷ, muội đói lắm. Không có gì trong phòng đó, nên muội rất sợ." Cổ Niệm không kìm được mà bắt đầu làm nũng với sư tỷ xinh đẹp như vậy.

Đôi mắt của Phù Đàn tối sầm lại, thở dài, sau đó sử dụng phép thuật để tạo ra một số thức ăn cho nàng, ngỗng quay giòn vàng, gà gạo nếp, và một số bánh ngọt.

Cổ Niệm kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, hóa ra sư tỷ ngoài mặt lạnh lùng nghiêm túc nhưng vẫn rất ân cần, Cổ Niệm cười khanh khách hỏi: "Phù Đàn sư tỷ, sao tỷ làm được vậy? Tại sao muội không làm được? "

Phù Đàn trầm giọng nói: "Thuật hoán đổi là trao đổi linh lực trong không khí lấy những đồ vật mong muốn, nói chung đều là những vật thể không có sự sống."

"Muội tu luyện hời hợt, không làm được cũng bình thường thôi."

Cổ Niệm không hề tức giận khi nghe Phù Đàn nói vậy mà chỉ bước đến bàn, cầm đũa lên và bắt đầu nếm thức ăn.

Thế nhưng đồ ăn có vị như nhai sáp!

Cổ Niệm sững sờ quay đầu nhìn Phù Đàn, "Vị này giống như..."

Phù Đàn buồn cười trước vẻ mặt sững sờ của nàng, "Sư muội, những thứ này đều là linh khí trao đổi, tất nhiên đều là linh khí, đều là vô vị."

Cổ Niệm liếʍ môi, sửng sốt nói: "Vậy cho dù ăn vào bụng cũng không no?"

Phù Đàn cười và nói, "Đương nhiên nó sẽ chỉ làm tăng linh lực của muội."

Nghe xong câu này, Cổ Niệm rốt cuộc vô lực, sau đó méo miệng: "Thôi kệ, đã muộn rồi, muội tốt hơn nên ngủ rồi tính sau."

Sau đó, nàng ngồi xuống chiếc giường của Phù Đàn.

Khuôn mặt dịu dàng lạnh lùng của Phù Đàn đột nhiên vặn vẹo, nhanh chóng ngăn Cổ Niệm lại.

“Sư muội có phòng riêng, sao lại ngủ ở đây?”

“Hả?” Cổ Niệm khó hiểu. Trong trí nhớ, học trò tạp dịch của Vô Thượng Lâu thường xuyên chen nhau ngủ trên một chiếc sập lớn, đặc biệt là huấn luyện bên ngoài, cơ bản là không có phòng trống, Phù Đàn chắc cũng trải qua chuyện này rồi, sao lại chống cự việc ngủ chung?

"Đều là con gái với nhau, có gì đâu. Phòng của muội bị bỏ hoang và tối om, thậm chí còn không có chăn bông." Cổ Niệm nói.

Phù Đàn sực nhớ ra hắn thực sự không dọn dẹp phòng cho nàng, và đó là sơ suất của chính hắn.

Nhưng xét đến cùng, hắn vẫn không thể ngủ chung giường với nàng, không chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, mà hắn còn thường xuyên bị hỏa độc xâm lấn vào ban đêm và khôi phục cơ thể, nếu bị phát hiện thì sẽ là một chuyện lớn.

“Muội quay về đi.” Phù Đàn lạnh lùng nói với giọng điệu không thể từ chối.

Cổ Niệm sợ hãi trước biểu hiện của hắn, vì vậy nàng phải tức giận rời khỏi giường và trở về phòng của mình.

Thấy Cổ Niệm đã đi rồi, Phù Đàn gia cố lại lớp màng bảo vệ phòng của mình và còn thêm một lớp pháp khí.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn ta hít một hơi thật sâu và ngồi xếp bằng tu luyện.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo, ôn hòa nhưng lại bị mây đen bao phủ, bầu trời vốn dĩ sáng trong giờ chỉ toàn một màu đen.

Đột nhiên tia chớp rơi xuống, chiếu sáng cả căn nhà, sau đó là tiếng sấm rền vang.

Gió bất chợt nổi mạnh lên, làm rung chuyển cửa sổ dữ dội.

Cổ Niệm tỉnh dậy sau giấc ngủ và hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Điều nàng sợ nhất chính là sấm chớp, là sự cuồng loạn của nàng, từ nhỏ đã như vậy rồi.

Lại một tiếng nổ khác, nàng ấy lại hét lên, và không thể không co người lại, run bần bật.

Không có chăn, không có nến, không có chỗ dựa nào.

May mắn còn có sư tỷ ở phòng bên cạnh.

Ngay cả khi sư tỷ không muốn ngủ chung với người khác, hôm nay nàng đi vào tránh một chút chắc cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Cổ Niệm vội vàng chạy qua trước khi sấm sét tiếp theo vang lên.

Như lúc trước, dường như có một áp lực vô hình trước cửa Phù Đàn.

Cổ Niệm nhắm mắt tập trung suy nghĩ về việc mở cửa bước vào phòng, trong tích tắc, một luồng linh khí tỏa ra khắp cơ thể, rồi nàng đột nhiên lao vào.

Căn phòng cũng tối om, nàng theo trí nhớ sờ soạng đến giường Phù Đàn và leo lên.

Sư tỷ, muội xin lỗi!

Ngoài cửa sổ có một tiếng sấm sét, nàng sợ tới mức rùng mình một cái, vô thức ôm chặt sư tỷ, lưng tỷ ấy rất ấm, rộng và rất an toàn khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng vừa ôm ôm thì thấy sư tỷ nóng ran cả người, như lên cơn sốt.

Sư tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ nhạy bén phát hiện nàng đang ở đây, tại sao tỷ ấy vẫn không có động tĩnh gì?

Cổ Niệm lo lắng cho Phù Đàn và lắc hắn một cách điên cuồng.

Lúc này Phù Đàn đột nhiên xoay người lại, đè nàng xuống dưới, cả người hắn nóng kinh khủng, nhưng khi đυ.ng đến Cổ Niệm , hắn chợt sững người một lúc rồi không kìm được mà ôm nàng vào lòng.