Chương 1-2: Tiểu sư đệ của Vân Mộng thiên cung

Khu vực núi phía sau tông môn, bên trong cung điện bí mật được che đậy bởi từng tầng trận pháp.

Chưởng giáo chí tôn đương thời của Vân Mộng thiên cung - Mục Doanh Hoa ngồi ngay ngắn trên giường mây, uy áp xung quanh người lẫm liệt, thân hình được hào quang rực rỡ bao phủ, mây khói vờn quanh, mờ ảo không thấy rõ khuôn mặt.

Đối diện với nàng là một vị thiếu niên, thoạt nhìn chỉ mới có mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cũng đã cao gần bằng một nam tử trưởng thành, nhan sắc khiến cho quần tinh chói lóa cũng trở nên buồn bã thất sắc, ngũ quan chẳng khác nào như được điêu khắc bởi tay của người thợ giỏi nhất, mày kiếm uy vũ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng rực như sao, da thịt trắng nõn, đường nét nhu hòa lại không mất đi vẻ đẹp cứng cỏi của nam giới.

Trong con ngươi sâu thẳm tối tăm của thiếu niên Tần Mộc Lăng mang vẻ bình tĩnh, miệng không nói gì, dường như chưa hoàn toàn thích ứng được với tình cảnh trước mắt.

Lúc này sâu trong đầu óc của hắn, một mầm mống màu sắc cổ xưa rực rỡ, mơ hồ lộ ra chút khí hỗn độn đang trôi lơ lửng, chậm rãi xoay chuyển, phía trên thấp thoáng trông thấy vô số hoa văn đại đạo xưa cũ xanh biếc, rồi lại toàn vẹn tự nhiên. Trong lúc lơ đãng, sẽ có hàng ngàn hàng vạn tia khí xanh tím tràn ngập ra từ bề mặt của mầm mống, thi thoảng còn có chút đạo vận huyền ảo vô hình, từng giọt từng giọt huyền bí lặng yên không một tiếng động dung nhập thành một thể với hắn.

Hiện giờ Tần Mộc Lăng đã biết, đây là linh căn Tiên Thiên Hồng Hoang nào đó được sinh ra tại hư không hỗn độn, chẳng qua là khi bản thân nó có ý thức mà nếm thử và khai thông được, rất ít khi có được sự đáp lại, có lẽ là vì nguyên do bản thân hiện giờ vẫn còn quá yếu.

Kiếp trước khi bệnh nặng nằm liệt giường, ý thức của linh hồn có thể may mắn được xuyên không đến một đại thế giới xa lạ này, có thể cũng là vì nó, xem ra số phận huyền bí chưa rõ vẫn chưa hoàn toàn mỏng manh với mình, vậy mà có thể lấy cách này để mở ra một cuộc sống hoàn toàn mới.

"... Lai lịch, thân thế của ngươi quá lạ thường, hãy nhớ đừng đề cập với bất kỳ kẻ nào, từ nay về sau, thân phận của ngươi chính là đệ tử thân truyền của bổn tọa, thế nào?" Cuối cùng, Mục Doanh Hoa hỏi.

Nàng có thể tìm được Tần Mộc Lăng cũng là vì may mắn có cơ duyên, lại còn bỏ ra một cái giá cực lớn, đương nhiên những lời không cần thiết này là nói với người ngoài, trong lòng mình tự biết là được rồi.

Tần Mộc Lăng thở hắt ra, khẽ gật đầu: "Được."

Ở phía bên ngoài, Tuyết Băng Tuyền vừa mới bước lên bậc thang đột nhiên có cảm giác, bỗng dưng ngẩng đầu lên, đã thấy vùng trời trên tông môn phong vân biến ảo, màu cầu vồng rực rỡ vắt ngang phía chân trời, mây tía mây vàng cuồn cuộn sa xuống như sông ngân, áng mây ráng xanh lục bao phủ, trên áng mây có một điểm vàng rực lóe lên, hóa thành vô số hư ảnh thắng cảnh tuyệt đẹp.

Bên trong đạo trường to lớn của tông môn, tiếng hô vang lên liên tục, gần như tất cả các đệ tử trưởng lão đều bị kinh động, thế nhưng dị tượng của trời đất xuất hiện mà chẳng hề có hấu hiệu nào, cũng biến mất nhanh chóng, chỉ duy trì được một chút rồi tiêu thất, giống như tất cả mọi thứ khi trước chỉ là ảo ảnh thôi vậy.

Đôi lông mày rậm của Tuyết Băng Tuyền khẽ nhíu lại, do dự thở hắt ra, nhớ tới sư tôn vẫn còn đang chờ đợi, chỉ đành phải tạm thời dập tắt toàn bộ suy nghĩ, xoay người vội vã rời đi.

Bên trong điện bí mật.

Mục Doanh Hoa dùng tông giọng ôn nhu dễ nghe, không nhanh không chậm nói: "... Sự vụ của vi sư bận rộn, thời giờ đích thân chỉ dạy ngươi sẽ không có nhiều, vậy nên nhiệm vụ chiếu cố ngươi, sẽ do sư tỷ của ngươi đảm nhận, sau này nàng sẽ chỉ điểm ngươi tu hành, cho dù là có nhu cầu gì, ngươi cứ tìm đến nàng để hỏi là được."

Tần Mộc Lăng vẫn gật đầu như trước: "Được."

"... Sư tôn, đệ tử đã về rồi đây."

Pháp trận truyền tin ở ngoài cửa điện bí mật hơi sáng lên, vang lên tiếng của đại sư tỷ Tuyết Băng Tuyền.

"Vào đây nói chuyện đi."

Mục Doanh Hoa xua tay một cái, thu hồi trận pháp cấm chế, cửa điện vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra, kèm theo một tiếng leng keng vui tai của ngọc bội, Tuyết Băng Tuyền cao quý xán lạn thành thực đi vào, đi tới trước mặt hành lễ chào hỏi, dư quang của khóe mắt quét qua nhìn Tần Mộc Lăng, mặc dù cảm thấy hơi kinh ngạc, thế nhưng cũng không chủ động mở miệng hỏi.

Tần Mộc Lăng quay đầu lại nhìn nàng một cái, nữ tử vừa mới tiến vào này trông dáng vẻ cao ráo nhưng lại không mất đi vẻ nở nang xinh đẹp, so với bản thân hiện giờ cũng cao hơn một cái đầu, khí thế cường đại, đôi mắt sâu u thẳm tràn đầy vẻ mị hoặc khiến kẻ khác không thể hít thở nổi.

Vị chưởng giáo này cũng không vòng vo nhiều, ngọc thủ chỉ về phía Tần Mộc Lăng, lấy giọng điệu vô cùng đáng tin phân phó Tuyết Băng Tuyền: "Từ nay về sau, hắn chính là đệ tử cuối cùng mà vi sư thu nhận, tiểu sư đệ của ngươi, thân phận địa vị trong tông môn ngang với ngươi, nhiệm vụ chỉ bảo hắn tu hành giao cho ngươi."

"Cái gì? Việc này..."

Khóe miệng của Tuyết Băng Tuyền khẽ nhếch lên, bên trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ khó mà tin nổi.

Vân Mộng Thiên Cung là một nhà đạo thống thuần nữ tu, từ thời kỳ sư tổ khai phá xa xưa truyền thừa đến tận bây giờ, đã trải qua mấy trăm đời chưởng giáo, những người trong môn đều là nữ tử, chưa từng nghe nói có tiền lệ thu nhận nam đệ tử, hôm nay lại thay đổi vì một người thiếu niên thần bí trước mặt này sao? Rốt cuộc thì hắn có bối cảnh và lai lịch thế nào? Đáng để sư tôn mặc kệ tổn hại môn quy mà đưa ra một quyết định bất thường như thế?

"Sư tôn... Việc này có phải quá tắc trách hay không? Chẳng biết các trưởng lão trong tôn môn có đồng ý hay không?"

Tuyết Băng Tuyền khéo léo hỏi, chuyện này có tính chất cực kỳ quan trọng, cho dù là chưởng giáo chí tôn đích thân quyết định, nhưng nếu như không có lý do cực kỳ thuyết phục, cũng khó mà khiến những người trong cao tầng của tông môn phục tùng.

"Không cần lo đến việc này."

Mục Doanh Hoa nở nụ cười hời hợt: "Chờ đến sau này khi bọn họ biết được an bài của vi sư, có khi còn chỉ biết giơ hai tay tán thành, tuyệt đối không dị nghị!"

"Vậy... Được rồi!"

Tuyết Băng Tuyền không nói thêm gì nữa, là một đệ tử thân truyền được sư tôn sủng ái và tín nhiệm, là chưởng giáo tương lai, lập trường về lợi ích giữa bản thân và sư tôn vốn hoàn toàn nhất trí, nếu như Mục Doanh Hoa đã dám hạ quyết tâm như vậy, tất nhiên sẽ có nguyên do nào đó.

Về phần hướng dẫn Tần Mộc Lăng tu hành, đây là lệ thường về nghĩa của tất cả các thế lực đạo thống trên thế giới này, khi chưởng giáo trong môn không quá muốn quản lý, thì do đệ tử thân truyền dưới ghế hỗ trợ một số việc thường ngày, hoặc là thay mặt sư phụ truyền dạy, cũng là một việc bình thường.

Hai thầy trò bàn bạc hơn nửa canh giờ, thảo luận rõ ràng về đủ loại sự nghị chi tiết, sơn môn xuất hiện dị tượng cũng không có gì nghiêm trọng, lúc này Mục Doanh Hoa lập tức hạ lệnh kín miệng, nghiêm cấm toàn bộ đệ tử môn khách thảo luận về việc này, người nào vi phạm sẽ phạt nặng.

"... Được rồi, vi sư còn phải quay về trọng địa của tông môn để nghị sự với các trưởng lão, Mộc Lăng tạm thời giao cho ngươi, sau này tất cả mọi chi tiêu của hắn, đều ban phát theo cách thức của đệ tử nòng cốt trong tông môn..."

Mục Doanh Hoa dặn dò, lại căn dặn cẩn thận một hồi, lúc này mới phiêu đãng rời đi.