Chương 3

Bà đồng khi nhìn thấy em trai đã dặn bố tôi mang một bát nước trong, ba chiếc đũa và một con dao nhọn. Bà ấy xếp ba chiếc đũa cạnh nhau, đầu nhọn nhúng vào nước rồi bắt đầu gọi tên. Bà ấy gọi vài cái tên, cho đến khi gọi đến tên em gái tôi rồi mới thả tay ra. Ba chiếc đũa đứng thẳng trong nước.

Bà đồng nói: “Con gái mấy người tới thăm em trai nó.”

Sau đó, bà ấy lấy ra một lá bùa, đốt lửa và xoay nó ba vòng trên đầu em trai tôi và ba vòng trên đầu đũa. Sau đó, bà ấy dùng cạnh cùn của con dao để đập đôi đũa xuống. Đôi đũa rơi loảng xoảng xuống đất.

“Bây giờ một trong các người hãy đổ nước vào bát. Đặt đầu nhọn của chiếc đũa hướng ra ngoài rồi úp bát lên trên. Sau đó đặt con dao này dưới gối của con trai nhà các người. Tiếp theo, cầm lá bùa này ra ngoài, trong miệng niệm "Ta tiễn ngươi đi, ta tiễn ngươi đi", nhất định phải dẫn nó ra ngoài cổng mới coi như thật sự đã tiễn nó rời khỏi nhà."

Tôi lấy lá bùa cháy dở và niệm ‘Ta tiễn ngươi đi, ta tiễn ngươi đi" khi bước nhanh ra ngoài.

Gió đêm rất mạnh và lá bùa càng cháy nhanh hơn.

Đến gần cổng sân, lá bùa đốt cháy đầu ngón tay tôi, tôi theo bản năng buông ra. Một cơn gió thổi qua, tàn tro cuối cùng rơi xuống sân.

Tôi đứng ngoài sân, tro giấy bay vào trong.

Như vậy có được tính là đã tiễn đi được rồi không?

Bố thấy tôi vẫn đứng ngoài sân liền gọi tôi quay lại. Tiếng thở của em trai dịu đi rõ rệt.

Bố mẹ tôi biết ơn vô cùng, còn bà đồng nhìn em trai tôi rồi liếc nhìn con chó mực trong sân.

“Dạo này con chó nhà các người có sủa không?”

Mẹ tôi vui mừng khi thấy em trai tôi bớt sốt nên đã thốt lên: “Có, khi con trai tôi chào đời, con chó này bắt đầu sủa. Có người nói với tôi rằng chó mực sủa là điềm lành. Nó sủa liên tục suốt hai đêm, làm mọi người mất ngủ.”

Bà đồng cau mày: “Đêm nay nó không sủa nữa à?”

"Không." - Bố tôi tiếp lời: "Tối qua khó chịu quá nên tôi ra ngoài đá nó mấy cái. Đá xong nó cũng không sủa nữa."

Bà đồng thở dài: "Chó mực thường có tác dụng bảo vệ khỏi tà ma. Con chó của ông nuôi nhiều năm như vậy đột nhiên sủa vô cớ thì chắc chắn phải có nguyên nhân."

Bà đồng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình chúng tôi. Khi nghe tin chúng tôi mất hai cô con gái trong vòng một năm, mặt bà ấy tái nhợt.

Ánh mắt của bà ấy chuyển sang mẹ và em trai tôi, nhưng khi tôi nhìn lại, vẻ mặt của bà ấy đã trở lại bình thường.

"Nếu đúng như vậy, cho thấy năm nay gia đình mấy người sẽ gặp vận hạn. Cần phải hết sức thận trọng. Cu cậu đã hạ sốt rồi, tôi về trước đây.”

Tôi tiễn bà đồng ra cửa. Bà ấy không nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói với chính mình.

"Tối nay hãy ở trong phòng, khóa cửa sổ, nhất định phải ngủ. Nếu không ngủ được hay cảm thấy trong phòng có gì đó thì hãy nhắm mắt lại. Đừng nhìn vào bất cứ thứ gì và đừng phản ứng với bất kỳ âm thanh nào."

Bà ấy nói tiếp: “Tối nay trong nhà cháu sẽ có người phải chết. Nếu con chó mực không canh cửa nữa, tối nay cái gì được tiễn đi sẽ quay lại đòi người.”

Bà đồng rời đi.

Bà ấy cảm thấy mẹ tôi đang giấu mình gì đó, nhưng bà ấy không biết chi tiết về những gì mẹ tôi đã làm. Bà ấy không biết em gái tôi chết thảm như thế nào và cũng không có cách nào để làm sáng tỏ. Hoặc có lẽ, nếu mẹ tôi tiết lộ mọi chuyện, bà ấy nhất định sẽ từ chối giúp đỡ chúng tôi.

May mắn thay, bà ấy rất tốt bụng và đã nói tôi biết phương pháp giữ mạng. Theo lời khuyên của bà đồng, tôi bịt kín các cửa ra vào và cửa sổ, cuộn tròn trong chăn và nhắm chặt mắt lại. Sau một ngày chạy vòng vòng, mua thuốc cho em trai rồi cầu cứu bà đồng làng bên, sự mệt mỏi ập đến, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, mưa nặng hạt trút xuống, đập vào mái nhà phát ra tiếng lộp bộp nhịp nhàng, thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm rền. Tiếng động đánh thức tôi dậy, theo bản năng tôi cố gắng mở mắt ra. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe ngoài cửa sổ, như thể có ai đó giẫm vào vũng nước.