Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sức Mạnh Đại Thần Là Như Thế Nào, Bật Chế Độ Online Chờ

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân viên cửa hàng có chút cạn lời, có chút không biết nói sao.

“Thực sự không giống, khí chất khác hẳn, nhìn rất có thần sắc, không tin thì hỏi bạn trai em xem.”

Lâm Mạc Mạc như ngầm thừa nhận Lục Chấp là bạn trai của mình, quay đầu nhìn anh, trong mắt Lục Chấp thoáng hiện lên chút kinh ngạc, anh không trả lời nhân viên mà nói: “Lấy cho cô ấy bộ vừa dùng.”

“Tôi sẽ lấy ngay đây.”

Nhân viên vui vẻ đi in hóa đơn, Lục Chấp đi trả tiền, Lâm Mạc Mạc vẫn còn nhìn gương thắc mắc: “Thật sự tôi không thấy mình thay đổi chỗ nào.”

Lục Chấp không để ý cô, mua xong mỹ phẩm lại đi mua quần áo, nhìn Lâm Mạc Mạc đang mặc áo lông lông vũ to béo mập mạp, Lục Chấp không khỏi nhíu mày. Vương Minh Vũ không nói thì thôi, giờ nhìn lại, so với các cô gái xinh đẹp xung quanh, anh bất đắc dĩ nói: “Em thực sự mặc quá nhiều.”

“Nhưng tối qua đàn anh còn chê em mặc ít mà.”

Lâm Mạc Mạc bĩu môi, nhỏ giọng phản kháng, nhưng phối hợp với kiểu trang điểm thuần khiết vừa rồi, lại khiến cho Lục Chấp thấy cô thật đáng thương, không nỡ nói gì thêm nữa.

Lục Chấp thở dài một tiếng, dẫn cô vào một cửa hàng quần áo, chọn áo len, chân váy và một chiếc áo khoác, bảo Lâm Mạc Mạc vào thử đồ.

Chỉ chốc lát sau Lâm Mạc Mạc bước ra, nhân viên lập tức khen: “Em gái à, bạn trai em có mắt nhìn tốt thật, rất hợp với em, thuần khiết tự nhiên, tuyệt lắm.”

Trong lòng Lâm Mạc Mạc vì câu “bạn trai” mà vui mừng không giải thích gì, Lục Chấp cũng chẳng buồn giải thích với nhân viên. Lâm Mạc Mạc quay lại hỏi Lục Chấp: “Đàn anh, có đẹp thật sao?”

Lục Chấp nhìn kỹ lại xem, nhìn xong lại thấy có chút buồn cười. Trước đây anh không biết mình có khả năng này, có mắt thẩm mỹ, có thể biến con vịt xấu xí thành thiên nga trắng.

Tuy rằng tỏng lòng khá hài lòng, nhưng ngoài miệng anh vẫn nói một câu: “Đương nhiên mắt tôi không kém, bộ dạng thế này chắc đủ để giải thích với Minh Vũ rồi.”

Chỉ là để giải thích với Vương Minh Vũ thôi sao? Lâm Mạc Mạc có hơi thất vọng.

Hai người quay về khách sạn, Lục Chấp về phòng mình, Lâm Mạc Mạc cũng về phòng, lấy thẻ phòng ra thì thấy Vương Minh Vũ đang kéo vali ra khỏi phòng. Lâm Mạc Mạc hỏi: “Tổng giám đốc Vương, anh đi ngay tối nay à?”

“Ừ, có việc gấp nên tôi đổi vé tối nay.” Vương Minh Vũ nói, quay đầu nhìn Lâm Mạc Mạc một cái, suýt nữa không nhận ra.

Cô bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước, ngũ quan tinh tế, da mịn màng, gương mặt đầy đặn, tràn đầy sức sống, trước đây không để ý đến vóc dáng cô, giờ cởϊ áσ lông cồng kềnh ra mới thấy thân hình đầy đặn.

Vương Minh Vũ bỏ vali xuống, đến gần Lâm Mạc Mạc, cúi đầu nhìn kỹ, Lâm Mạc Mạc tò mò anh ta định làm gì, Vương Minh Vũ đột nhiên dùng một tay ép cô vào tường.

“Chết tiệt,” Lâm Mạc Mạc bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị bị đẩy áp sát vào tường đông, không giữ được hình tượng thục nữ, chửi thề một câu.

Vương Minh Vũ không nhịn được cười: “Nếu cô không nói, suýt chút nữa tôi hôn cô rồi, cô vừa mở miệng, khí chất tan biến, từ nữ sinh thuần khiết thành trạch nữ biếи ŧɦái.”

“Nhưng mà tổng giám đốc Vương, anh thấy nữ sinh thuần khiết thì không hỏi rõ ràng đã ép tường cưỡng hôn sao?” Một tay Lâm Mạc Mạc chống vào ngực Vương Minh Vũ, muốn đẩy anh ta cách xa mình ra một chút.

“Chuyện này cũng không hoàn toàn như thế, nhưng số lượng là tự nguyện lao vào ngực tôi cũng khá nhiều.” Vương Minh Vũ cười tà mị, nhẹ nhàng ôn nhu nói với Lâm Mạc Mạc: “Sau này đừng gọi là tổng giám đốc Vương, đừng khách sáo thế, gọi anh Minh Vũ là được rồi.”

"Ồ…" Lâm Mạc Mạc gật đầu, đang tự hỏi không biết ông chủ của mình sẽ giữ tư thế này đến lúc nào nữa. Có điều cô cũng nhận ra, Vương Minh Vũ chỉ đang đùa với cô, rõ ràng không có ý định làm gì cô.

"Chậc chậc, Lục Chấp cũng có con mắt tinh đời đấy, tu sửa cho cô rất đúng chỗ, rất đẹp đấy."

Lâm Mạc Mạc cười, hỏi Vương Minh Vũ: "Anh Minh Vũ, anh định chơi quy tắc ngầm với tôi à? Như thế cũng không phải không được đâu, cho tôi sáu trăm vạn một năm, tôi sẽ theo anh ngay."

Vương Minh Vũ nâng cằm Lâm Mạc Mạc: "Cô bé này, khẩu khí lớn nhỉ."

Lâm Mạc Mạc định phản bác lại, thì thấy Lục Chấp từ phòng bên bước ra. Vừa thấy cảnh này, biểu cảm của anh thay đổi ngay, dường như có chút tức giận nói với Vương Minh Vũ: "Minh Vũ, đừng có động vào cô ấy, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà, cậu làm vậy là hơi quá đáng rồi đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »