Chương 5.1: Anh trai tôi là kẻ biếи ŧɦái

Để chào đón Lâm Mạc Mạc, buổi trưa Vương Minh Vũ đã mời mọi người cùng ăn cơm. Sau khi ăn xong, tài xế đưa Lục Chấp và Lâm Mạc Mạc về.

Đến cổng trường, Lục Chấp lấy ba lô của mình, xuống xe mở cửa cho cô. Lâm Mạc Mạc vừa bước ra ngoài, Lục Chấp đột nhiên hỏi: "Buổi chiều cô có tiết gì, mấy giờ học xong?"

Lâm Mạc Mạc vội vàng trả lời: "Hai tiết học hóa vô cơ, khoảng bốn giờ rưỡi là xong rồi."

"Tan học xong đến quán cà phê cạnh trường, đợi tôi ở đó." Nói xong câu này, Lục Chấp quay người đi về lớp chuẩn bị học.

Lâm Mạc Mạc đứng ngẩn ra một lúc lâu, suy nghĩ xem Lục Chấp có ý gì...

Chẳng lẽ, đây là hẹn hò sao?

Có phải cô cũng sắp bắt đầu một mối tình thanh xuân vườn trường hay xảy ra như trong tiểu thuyết ngôn tình không? Anh trai khóa trên khí chất thanh lịch, đẹp trai rạng rỡ, học giỏi lại còn là đại thần trong game, đúng là giống hệt nhân vật nam chính trong một số tiểu thuyết ngôn tình.

Phải chăng là anh cũng yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, vừa gặp đã nhất kiến chung tình? Hôm nay mới gặp lần đầu đã hẹn hò, vậy thì đến cầu hôn có gì là xa? Thậm chí Lâm Mạc Mạc còn nghĩ luôn đến ảnh cưới sẽ chụp ở Hokkaido, rồi sinh ba đứa con, sau đó cả hai vợ chồng cùng ba đứa con, năm người sẽ cùng chơi game.

Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Mạc lấy điện thoại ra, muốn chia sẻ tin vui này với Bạch Thanh Thanh ngay lập tức. Cô không chỉ thành công gia nhập chiến đội ALU, mà còn được đại thần mà cô tôn thờ từ lâu cầu hôn.

Cô vừa định bấm gọi thì một bóng người chầm chậm xuất hiện ở phía sau, Lâm Mạc Mạc vội quay lại, thấy một nam sinh cao lớn đang nhìn cô với vẻ mặt tủi hờn.

Lâm Mạc Mạc giật mình, vội bước lùi một bước, tay ôm ngực nói: "Anh làm gì đấy?"

Lâm Tịch Hành nhìn về hướng Lục Chấp vừa rời đi, hỏi Lâm Mạc Mạc: "Cậu ta là ai? Anh nghe bạn cùng lớp của em nói, sáng nay em vừa tan học là đi cùng cậu ta, đi đâu cả buổi trưa vậy?"

Lâm Mạc Mạc nghe xong, vỗ vỗ cánh tay Lâm Tịch Hành, "Anh giỏi đấy, anh còn mua chuộc cả bạn cùng lớp của em à? Anh nói xem ai bán thông tin cho anh, nhất định em sẽ không ghi hận, cũng chắc chắn sẽ không đánh chết người đó."

Lâm Tịch Hành hoàn toàn phớt lờ câu hỏi này, nghiêm túc nói với Lâm Mạc Mạc: "Mạc Mạc à, anh chỉ muốn quan tâm đến em hơn, tránh để em bị lừa, nên mới thi vào nghiên cứu sinh Đại học Y học Phương Bắc. Thời đại bây giờ, nam sinh viên đại học không đáng tin nhiều lắm, em phải cẩn thận đừng để bị lừa. Vừa nãy cậu nam sinh kia học lớp mấy? Ngành nào? Lớp nào? Gia cảnh thế nào? Cư xử ra sao? Em đã tìm hiểu kỹ chưa? Nếu không để anh theo dõi, điều tra một chút, rồi em hãy quyết định xem có kết bạn với anh ta không, được không?"

Lâm Mạc Mạc trợn mắt nhìn anh ta: "Còn theo dõi người khác, anh bị bệnh biếи ŧɦái à?"

Lâm Tịch Hành nghiêm túc nói: "Không phải, em gái à, từ nhỏ em đã là một tiểu tiên nữ, không hiểu sự hiểm ác của thế gian. Anh giúp em loại bỏ mọi khó khăn, bảo vệ em, chắc chắn không để em bị kẻ xấu lừa gạt."

"Anh à, em không còn là trẻ con nữa, hơn nữa em nói cho anh biết, em sắp kiếm được tiền rồi, lương một năm là mười vạn, chưa tính tiền thưởng, nếu cộng thêm tiền thưởng, em sẽ trở thành tiểu phú bà. Anh chỉ cần chờ để ăn sung mặc sướиɠ cùng em thôi."

Lâm Tịch Hành nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản, lo lắng hỏi: "Em gái à, anh nói cho em biết, tuy nhà chúng ta không giàu có, nhưng vẫn đủ tiền cho em học đại học, em đừng làm chuyện xấu đấy."

"Em không làm chuyện xấu mà."

"Vậy có phải em bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp nào không?"

"Ôi trời, em không nói với anh nữa, anh không phải người trong ngành này, nói anh cũng không hiểu. Em đi học đây." Nói xong, Lâm Mạc Mạc nhanh chân rời đi.

"Mạc Mạc, tan học chờ anh đi ăn cơm nhé." Lâm Tịch Hành gọi với theo bóng dáng Lâm Mạc Mạc đang đi xa.

Lâm Mạc Mạc vẫy tay: "Không, tối nay em có hẹn rồi."

Có hẹn? Lâm Tịch Hành sững sờ, em gái bảo bối của anh ta hẹn hò với ai vậy?