Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sức Mạnh Đại Thần Là Như Thế Nào, Bật Chế Độ Online Chờ

Chương 7: Hóa ra học y không phải vì thích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong vòng một tuần kế tiếp, về cơ bản, ngày nào của Lâm Mạc Mạc cũng giống nhau: đi học, ôn bài, luyện tập, ngày nào cô cũng luôn cảm thấy thời gian không đủ, không cả có thời gian để suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng thì đến ngày thi lại, nội dung thi không nằm ngoài những điểm quan trọng mà Lục Chấp đã đánh dấu, vì vậy quá trình làm bài thi cũng suôn sẻ.

Ngày hôm sau khi thi xong, điểm thi lại đã có kết quả, 96 điểm, cao hơn điểm số của người đứng đầu kỳ thi cuối kỳ trước, phần lớn đều nhờ vào những điểm quan trọng mà Lục Chấp đánh giấu giúp.

Lâm Mạc Mạc nghĩ, dù thế nào cũng phải cảm ơn Lục Chấp, thế là cô mời anh đến nhà ăn nổi tiếng gần trường mà được sinh viên yêu thích nhất để ăn.

Lục Chấp nghe Lâm Mạc Mạc vui vẻ nói về điểm số của mình, im lặng một lúc, rồi hỏi: "Điểm GPA của em thế nào?"

"Điểm G?" Lâm Mạc Mạc suýt phun ngụm coca ra, mặc dù không hiểu tại sao đàn anh lạnh lùng lại trở nên thoải mái như vậy, nhưng cô vẫn đỏ mặt, thành thật trả lời: "Em không biết... chưa bao giờ thử cả..."

***ý của mạch truyện là Lục Chấp đang hỏi điểm GPA, còn Lâm Mạc Mạc thì lại đang hiểu sang…điểm G

Nếu đàn anh muốn thử, thì... thì cứ chọn một thời điểm...

"Cái gì?" Lục Chấp nhíu mày: "Em đang học những chỗ trọng điểm của đề thi, chứ cũng không nắm được nội dung của sách, hơn nữa dù điểm thi lại cao thì cũng chỉ được tính là 60 điểm thôi. Tôi đã xem điểm năm nhất và học kỳ một của năm hai của em, những môn không trượt thì điểm cũng chỉ qua mức đạt. Theo yêu cầu lấy bằng của trường mình, GPA trung bình tất cả các năm học phải trên 2.3 mới có thể tốt nghiệp. Như thế thì em cần phải đảm bảo các môn chính đạt trung bình 85 điểm trở lên, mới có thể bù lại điểm thiếu ở những học kỳ trước."

À, thì ra anh đang nói về GPA... GPA của Đại học Y học Phương bắc được tính chủ yếu dựa vào điểm thi, kết hợp với các biểu hiện trên lớp để tính ra trung bình. Muốn đạt được GPA trung bình 2.3 yêu cầu điểm thi trung bình toàn năm học phải nằm trong khoảng 71-74 điểm. Điểm trước đây của cô quá thấp, nếu muốn lấy bằng tốt nghiệp, đúng là phải đạt điểm cao như Lục Chấp nói.

Lâm Mạc Mạc như bị dội một gáo nước lạnh, lặng lẽ đặt đũa xuống, nước mắt muốn trào ra.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô ép nước mắt vào trong. Cô rất ít khi bị người khác làm tổn thương, nếu người đối diện không phải là vị đàn anh mà cô kính trọng, ngưỡng mộ, cô đã tát cho anh một cái rồi nói: “Tôi có tốt nghiệp hay không, lấy bằng hay không, liên quan gì đến anh, anh trả học phí cho tôi chắc!”

Lục Chấp nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Lâm Mạc Mạc, cũng nhận ra có lẽ mình đã quá đáng, anh dừng lại, hơi an ủi cô: "Không sao đâu, không cần áp lực quá, hiện giờ xem như em đã có công việc chính thức rồi, sau này dù không thể tốt nghiệp cũng có thể nuôi sống bản thân."

Trong lòng Lâm Mạc Mạc chấn động, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đã quen biết Lục Chấp được một tuần, nhưng cô chưa từng nghe anh nói một lời ấm áp nào, lúc nào cũng là giọng điệu lạnh lùng, y như giọng thầy giám thị. Bây giờ sao đột nhiên lại tốt bụng, còn biết an ủi người ta?

Cô nghĩ nghĩ, không nhịn được cười, nỗi buồn vừa rồi cũng tan biến vào hư vô. Đến bây giờ, có lẽ cô đã hiểu rõ Lục Chấp là người như thế nào, dù ngoài miệng không nói được lời tốt đẹp, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho người khác, còn lo lắng người ta có chịu nổi không.

Như để không để không khí tiếp tục căng thẳng, Lục Chấp tìm một chủ đề khác để nói: "Em không thích chuyên ngành của mình à?"

Lâm Mạc Mạc gật đầu: "Nguyện vọng sau kỳ thi đại học là do ba em chọn giúp, ba muốn em sau khi tốt nghiệp, về quê tìm một bệnh viện làm bác sĩ khoa dinh dưỡng. Vì ông ấy nghĩ công việc ở bệnh viện ổn định, mà các khoa hỗ trợ lâm sàng không phải đối mặt với nguy hiểm và mệt nhọc như bác sĩ. Thực ra em không thích, nhưng sau khi thi đại học xong, em cũng không biết mình thích gì, cũng không rõ tương lai muốn làm gì, nên để mặc ba sắp xếp."

"Làm bố mẹ đều muốn con gái có cuộc sống ổn định." Lục Chấp trả lời có lệ một câu, rồi hỏi: "Em bắt đầu chơi Liên Minh Huyền Thoại từ khi nào?"

"Hồi cấp ba em đã chơi với mấy bạn nam trong lớp, lúc đó em còn là gà mờ, nhờ mấy người đó cho chơi cùng, nhưng ai cũng chê. Sau khi thi đại học xong, em quyết tâm vươn lên, vượt qua tất cả bọn họ." Lâm Mạc Mạc nhớ lại chiếc tích hào hùng lúc đó, cười nói: "Anh biết không, đàn anh, vị tướng đầu tiên em quen là Soraka. Lúc đó em mới hiểu sơ về trò chơi, chỉ biết mình chơi tướng hỗ trợ, phải theo xạ thủ, nhưng những đồng đội cũng gà mờ như em nên chẳng thèm quan tâm tác dụng của tướng mình đang dùng, lần nào cũng bắt em đi đường dưới một mình đối đầu với đối phương, lần nào cũng là người chết đầu tiên. Lúc em chạy sau họ muốn bảo vệ, họ còn hỏi em có phải muốn cướp tiền, cướp buff của họ không, cản trở họ phát triển... Mà hơn nữa, lúc đấy em không biết cách dùng kỹ năng, chỉ biết mình là hỗ trợ, lúc đồng đội gặp nguy hiểm thì bấm hết kỹ năng... Bây giờ nghĩ lại cũng tự cười chính mình."

Lục Chấp dường như cũng bị chọc cười, mỉm cười nhìn cô: "Ai cũng phải trải qua giai đoạn đó."

Lâm Mạc Mạc bị nụ cười đột ngột kia làm giật mình, sau đó thở dài: "Con đường em đi thật gian nan, may mà em có năng khiếu."

Lục Chấp không nói gì, Lâm Mạc Mạc tò mò hỏi anh: "Đàn anh thì sao, anh vì thích học y mà vào trường này à?"

"Không," Lục Chấp lắc đầu, "Gia đình tôi nhiều đời làm bác sĩ, ba mẹ tôi cũng là những bác sĩ rất giỏi, có khá nhiều chấp niệm cống hiến với ngành này, nên yêu cầu tôi cũng phải vào. Bây giờ tôi cũng phải tốt nghiệp, không thể để ba mẹ thất vọng."

Lâm Mạc Mạc gật đầu: "Đàn anh, anh cũng thật không dễ dàng. Học y gian khổ như vậy, còn phải lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu."

"Ừ, nhưng xã hội hiện đại thực tế lắm, có tấm bằng vẫn là bảo đảm tốt nhất để sau này không bị đói. Những lý do này tôi mong em hiểu." Lục Chấp nghiêm túc khuyên bảo Lâm Mạc Mạc: "Hơn nữa, thời gian giống như nước trong miếng bọt biển, nếu em biết sắp xếp thời gian, em cũng có thể làm tốt mọi việc."

Lâm Mạc Mạc không nói gì nữa, nâng cốc coca uống một ngụm, thầm nghĩ sao phải làm tốt mọi thứ, sống thoải mái như thế này không tốt sao?

"Đàn anh, em không thích học, em vẫn phải kiên trì tiếp tục sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »