Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 41: Cúp Điện

« Chương TrướcChương Tiếp »
MỘT NGÀY TRƯỚC

Đã gần một tuần kể từ sau cái ngày khùng điên ở trung tâm thương mại, sau ngày đó Thành Tân tuyệt nhiên chẳng đi học nữa, giáo viên chủ nhiệm bảo là cậu ta bị dị bệnh thủy đậu nên tạm nghĩ một thời gian. Tôi tin đây ắt hẳn là lý do của anh Vũ Thần nêu ra đây, tìm đâu ra cái bệnh kinh dị quá.

Thêm một may mắn là mặc dù đoạn video ghi hình cảnh Thành Tân dùng sức mạnh tràn lan trên khắp các trang báo nhưng vô tình làm sao mà hầu hết mọi đài truyền hình chỉ có thể quay được một bên góc mặt của cậu ta, lại thêm ánh lửa sáng chói lúc đó nên hầu như chẳng ai nhận ra được đó là Thành Tân.

Mặc dù không có Thành Tân nên việc đi học có thiếu vắng đi đôi chút, cô nàng Mỹ Duyên là một người vô cùng bận rộn với đủ thứ hoạt động của trường, thành ra mấy ngày gần đây tôi như trở lại cái nhịp sống cô độc lẻ loi của lúc trước. Điều may mắn là tên đại ca trường Hải không còn đến tìm tôi nửa, mặt dù hắn có đến thì tôi cũng cóc sợ, nếu hắn ngại bản thân quá nhiều tiền thì tôi không ngại giúp hắn đổi điện thoại thêm lần nửa.

[NÂNG CẤP HỆ THỐNG – TIẾN ĐỘ 93%]

Chỉ cần đợi thêm 7 ngày nửa là thanh tiến độ sẽ hoàn thành 100%, thiệt háo hức không biết khi nó hoàn thành sẻ xảy ra chuyện gì nữa, có khi nào tôi sẻ siêu phàm hóa thân thành thần thánh luôn không ta.

Tôi lắc đầu tự phỉ nhổ cái suy nghĩ trẻ con của bản thân, giờ điều tôi cần quan tâm là hoàn thiện hơn hệ thống mà mình đang điều khiển lúc này.

À hiện tại tôi đang ngồi trước giàn máy tính siêu khủng trong phòng mình với vô số những dây nhợ cùng màn hình.

[CAMERA GIAO THÔNG – ĐANG ĐIỀU KHIỂN]

[TÍN HIỆU TRUYỀN HÌNH – ĐANG ĐIỀU KHIỂN]

[NGUỒN ĐIỆN THÀNH PHỐ - ĐANG ĐIỀU KHIỂN]

[TÍN HIỆU ĐIỆN THOẠI – ĐANG ĐIỀU KHIỂN]

[TÍN HIỆU VỆ TINH – KHÓA]

Bằng giàn máy cùng hệ thống mạng mạnh nhất mà tôi vừa lắp đặt đã hỗ trợ cho năng lực của tôi rất lớn. Giờ đây tôi có thể ngồi trong phòng mình mà có thể quan sát toàn bộ mọi ngóc ngách trong thành phố này, từ camera giao thông cho đến webcam trên laptop của nhà bình thường. Chỉ có duy nhất tín hiệu vệ tinh là ở quá xa, giàn máy tính cũng không thể giúp tôi kết nối cùng nó, chứ nếu không tôi thậm chí còn có thể quan sát ra ngoài vũ trụ luôn chứ chẳng chơi.

Nhưng mặc dù đã truy cập vào nhiều thứ mà tôi lại chẳng biết nên dùng chúng vào mục đích gì. Bọn tổ chức không thấy, mấy tên quái nhân lạ hoắc cũng mất dạng, điều tôi lấy làm lạ là tôi cũng chẳng thể tìm ra địa chỉ nhà anh Vũ Thần trong hệ thống định vị bản đồ, chỉ hiển thị chung chung là nằm đâu đó ở một ngọn núi lớn ngoài thành phố cách chổ tôi đến hơn chục cây số, vậy là mỗi sáng anh Vũ Thần lại làm siêng đến đón tôi, cảm thấy có lỗi ghê gớm mà, chắc về sau bảo ảnh không cần làm vậy nữa.

"Haizzz" Tôi ngã người ra ghế, thở dài chán nản. Đã gần mấy tháng sau cái ngày tôi tỉnh lại mà đến giờ tôi vẫn không được gặp anh Nam Thành, chỉ có duy nhất thứ đang xoay tròn trên ngón tay nhắc nhở tôi là anh ấy có tồn tại, có nhớ đến tôi chứ không phải chỉ là ảo giác của một thằng nhóc mới lớn.

Tôi thậm chí còn xấu hổ khi mơ thấy anh ấy trong giấc ngủ của mình, để rồi buổi sáng lại phải ném bỏ chiếc quần đùi bận ngủ vào máy giặt để xóa đi thứ trắng đυ.c bên trong.

"Mày điên chắc rồi Vũ ơi" Tôi tự lấy tay đấm lên đầu mình với những suy nghĩ đen tối của bản thân, sao tôi lại có những suy nghĩ không lành mạnh như vậy chứ, mà đối tượng hướng đến của toàn bộ mớ suy nghĩ của tôi lại là anh Nam Thành, chết tiệt, mình chết tiệt thật.

RỘT...RỘT...

Cơn đói bụng bức tôi ra khỏi mớ suy nghĩ lung tung của bản thân, tôi đứng dậy bước ra bên ngoài tiến đến phòng bếp. Chỉ còn mỗi mì ly, đống đồ ăn chế biến mà mẹ chuẩn bị cho tôi trước khi đi đã bị tôi tiêu diệt sạch sẽ. Giờ một là ăn mì gói, hai là xuống dưới chung cư ăn. Tôi thoáng lưỡng lự trong giây lát trước khi quơ lấy ví tiền trên bàn, quyết định sẻ xuống dưới nhà ăn.

"Cho một tô bún bò giò thêm gân đi bác"

Tôi nói với chú chủ quán khi ngồi vào bàn, chiếc bàn quen thuộc, món ăn quen thuộc, cửa hàng quen thuộc. Lúc này nhìn ra hàng cây đen ngòm bên ngoài tôi mới sức nhớ ra, đây chẳng phải là tình tiết lúc trận mưa sao băng rơi xuống sao. Cũng là khung cảnh mở đầu cho mọi chuyện sau đó xảy đến với tôi.

"Có ngay, đợi chút nhé con trai » Chú chủ quán đáp lời, hai tay thoăn thoắt làm đồ ăn

Tô bún bò được đặt trước mặt tôi chỉ ít lâu sau đó, vẫn hương vị quen thuộc đầy hoài niệm này. Tôi thoáng nghĩ, ăn xong có nên lại chổ sao băng rơi để kỷ niệm tí không nhỉ.

Tôi dẹp đi cái ý tưởng đó, khu rừng vào bên đêm không thiếu côn trùng nguy hiểm, lạng quạng tự nhiên bị rắn độc cắn chết sau khi đã trải qua vô số cửa tử mới về đến đây thì thiệt là lãng xẹt luôn.

"Chủ quán, tivi nhà ông bị gì rồi nè, mất tín hiệu rồi" Một người khách đang vừa ăn vừa xem tivi lên tiếng khi màn hình tivi đột nhiên mất tín hiệu, chỉ còn những dải sọc đen trắng chạy ngang phủ kín màn hình.

"Lạ nhỉ, để mai tôi kêu thợ đến sửa vậy, bác thông cảm nhé" Chú chủ quan tiến lại mò mẫm chiếc tivi một hồi nhưng không thể khôi phục lại được, đành cười trừ nói

Người khách cũng chỉ đơn giản là ngó gϊếŧ thời gian nên cũng thôi ngó lên tivi, tập trung vào bữa ăn ngon lành của mình.

[TIVI – CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN

TÌNH TRẠNG – MẤT SÓNG TÍN HIỆU]

Tôi thử xâm nhập vào chiếc tivi kia thì mọi thứ trong nó bình thường, chỉ lạ là không có tín hiệu truyền tải đến nữa. Chắc có thể là đường dây tín hiệu của đài truyền hình có vấn đề.

Tôi rời khỏi tiệm ăn với cái bụng no nê của mình, thong thả dạo bước trên con đường lộ vắng vẻ phía trước chung cư cùng những ông bà lớn tuổi đang tập dưỡng sinh ở xung quanh.

Nhìn về bóng tối thâm thẫm trên cao, hôm nay là một ngày không trăng sao, trong không khí còn thấp thoáng luồn gió mang hơi nước, báo hiệu đêm nay trời có thể đổ mưa.

CẠCH

Tôi bước vào nhà, quen tay ném chìa khóa cùng ví tiền lên bàn phòng khách. Tiến đến phòng bếp, lấy nước trong tủ lạnh rót vào một ly lớn mang vào phòng để khỏi mất công đi ra vào thường xuyên.

BÍP...BÍP...BÍP...

Khi tôi mở cửa phòng ra thì phát hiện ra âm thanh lạ, kèm theo đó là dãy màn hình máy tính đặt ngay ngắn thẳng hàng trên bàn đang hiện ra dòng chữ đỏ nhấp nháy liên tục đi kèm với tiếng kêu kì lạ kia.

[NGUY HIỂM – NGUY HIỂM – NGUY HIỂM]

[NGUY HIỂM – NGUY HIỂM – NGUY HIỂM]

[NGUY HIỂM – NGUY HIỂM – NGUY HIỂM]

[NGUY HIỂM – NGUY HIỂM – NGUY HIỂM]

Dòng chữ "NGUY HIỂM" màu đỏ nổi bật trên màn hình, đang liên tục hiển thị, nhấp nháy qua lại gần như phủ kín màn hình.

Rõ ràng việc này không hề bình thường, tôi ngay lập tức truy cập vào hệ thống máy tính. Một thông điệp không biết từ đâu nằm ẩn ngay trong hệ thống chính

[NGUY HIỂM – RỜI KHỎI ĐÓ NGAY – CẬU ĐANG GẶP NGUY HIỂM – NGUY HIỂM]

Dòng chữ này là do ai gửi đến đây, còn có thể thâm nhập vào dàn máy tính của tôi mà tôi lại không hề phát giác ra. Nguy hiểm mà nó nói đến rốt cuộc là vấn đề gì.

TỤT...PHỤP...

Tôi chưa kịp xem xét tình hình thì đột nhiên màn hình máy tính đồng loạt tắt, tiếp sau đó là đèn phòng cũng tắt theo.

Tôi bị nhấn chìm trong bóng tối đen đặc trong phòng, một dự cảm không tốt đột nhiên trào dâng lên trong lòng.

Cố giữ bản thân không thần hồn nát thần tính, tôi mò mẫm đi đến đầu giường ngay sau lưng mình. Mò từ trên tủ đầu giường ra một chiếc đèn pin luôn để đó phòng trường hợp cúp điện như thế này

*bật sáng*

Ánh sáng trắng soi thẳng lên vách tường phòng, tạm thời dẹp tan đi cái bóng tối đen kịt trong ngôi nhà. Tôi đi đến ban công kéo rèm ra nhưng hôm nay trời đầy mây, chẳng trông mong vào ánh trăng rọi vào phòng, từ đây nhìn ra chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng rực đèn đường ở khu vực trung tâm thành phố.

[CAMERA GIAO THÔNG – MẤT KẾT NỐI]

[TÍN HIỆU TRUYỀN HÌNH – MẤT KẾT NỐI]

[NGUỒN ĐIỆN THÀNH PHỐ - MẤT KẾT NỐI]

[TÍN HIỆU ĐIỆN THOẠI – MẤT KẾT NỐI]

[TÍN HIỆU VỆ TINH – KHÓA]

[NÂNG CẤP HỆ THỐNG – TIẾN ĐỘ 93%]

Liên tục những bảng thông báo hiện ra trước mắt, những luồn tính hiệu tôi vốn đang điều khiển đồng loạt báo mất kết nối. Có khả năng ăn ten phát sóng wifi ở khu vực chung cư này cũng đã mất điện.

Âm thanh nhốn nháo của hàng xóm hai bên vang vọng, tôi ngó thấy một số người tay cầm đèn pin đã đổ xuống khu vực phía trước chung cư hóng mát vì mất điện.

Nếu không có dòng chữ cảnh báo bất thường khi nãy thì tôi sẻ xem đây là bên điện lực sửa chửa đường dây bình thường. Nhưng kết hợp hai yếu tố, màn hình đỏ chói bất thường cùng việc cúp điện này thì không thể xem là bình thường được, thà tin là có chứ không nên chủ quan tin là không, khoảng thời gian lăn lộn vừa qua đã dậy tôi, cẩn thận vẫn tốt hơn ỷ lại.

Tôi quơ lấy điện thoại trên bàn máy tính, đi ra ngoài phòng khách cầm lên ví tiền và chìa khóa. Trên điện thoại quả nhiên không có sóng, tôi mở cửa bước ra khỏi nhà, hàng lang lúc này có vài người hàng xóm đã lấy ghế ra ngồi gần thành ban công, túm tụm tám chuyện quanh ngọn đèn pin dạng treo ở cạnh bên.

"Nhóc Vũ đấy à, ngồi chơi cháu" Bác gái hàng xóm nhà bên cạnh thân thiện mời khi tôi từ trong nhà bước ra, bác đang vui vẻ cầm bịch hạt dưa cắn cùng những chị em khác trong chung cư.

"Dạ cảm ơn bác, cháu muốn xuống dưới xem sao ạ" Tôi lễ phép từ chối

"Ầy, chắc là sửa đường dây, xong ngay ấy mà. Mà hình như lâu lắm rồi chung cư chúng ta mới cúp điện ấy nhỉ?" Câu sau bác gái quay sang hỏi bà bạn bên cạnh

"Ừ, cũng phải 1 – 2 năm rồi mới lại mất điện đột ngột kiểu này đấy" Người kia gật đầu đáp

Tôi lễ phép chào rồi đi về phía cầu thang thoát hiểm, cũng may chung cư tôi đang ở cũng khá cao cấp nên hệ thống đèn sạc phòng cúp điện vẫn hoạt động tốt ở khu vực cầu thang này. Không quá sáng nhưng đủ để nhìn thấy bậc thang dưới chân mình.

Chắc tôi sẻ xuống dưới đất, hỏi quản lý chung cư xem tình hình thế nào. Ít ra như vậy sẻ giúp tôi biết là việc cúp điện này có ẩn tình đặc biệt gì hay không. Nhưng tình hình này vô cùng bất lợi cho bản thân tôi lúc này.

Việc mất điện cùng tín hiệu như này khiến khả năng của tôi trở nên vô tác dụng, không có điện thì sẻ không có bất kì một thiết bị điện tử nào cho tôi điều khiển. Việc mất đi sóng tín hiệu cũng phế luôn những gì tôi đang điều khiển ở khu vực thành phố này. Hay nói cách khác, nếu nói việc cúp điện này là âm mưu thì mục đích nhắm đến nhiều khả năng là với tôi.

Lúc đi xuống lầu thang từ lầu hai hướng đến lầu 1 thì có hai người đi ngược lại với tôi đi lên, hai người này trùm trong áo khoác phủ kín đầu, dáng đi có phần quái lạ. Do ánh sáng yếu nên tôi cũng không thể quan sát rõ hai người này, nhưng lúc tôi cùng họ sượt qua nhau, ở cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy tôi để ý thấy áo trùng của một trong hai người kia thoáng lây động.

Việc áo lây động khi bước đi chẳng có gì đáng nói nếu nó không phải xuất phát từ sau lưng người nọ. Cứ như có thêm bốn đến sáu cánh tay mọc trên lưng người nọ vậy. Trông chẳng khác nào mấy thước phim kinh dị điển hình tôi hay coi.

Nói thì lâu nhưng cái khoảng khắc chúng tôi bước qua nhau thực ra chỉ có vài giây, tôi xuống đến hành lang lầu 1 thì dừng lại, quay đầu nhìn ra cầu thang hướng lên sau lưng thấy không có ai mới thoáng yên tâm.

Nhưng khi đi từ cầu thang từ tầng một xuống đến mặt đất thì tôi lại liên tưởng ra thứ ngọ ngoạy sau lưng người kia nếu không phải tay có khi nào là...xúc tu hay không.

Nhớ lại tên dị năng trong trung tâm mà tôi từng nhìn thấy lần trước, mấy xúc tu trông như bạch tuộc của tên đó hình như cũng là từ sau lưng hắn chui ra. Hai người vừa rồi cũng mặc cái áo trùm kín đầu, giờ thử liên tưởng mới phát hiện ra ngoại hình của hai người này...rõ ràng là hai tên trong trung tâm lần trước từng đánh nhau cùng Thành Tân mà.

Việc hai kẻ này xuất hiện ở đây đích thị là không bình thường, tôi đi xuống tầng trệt thì bước ra bên ngoài chung cư. Khoảng trống ngay lối ra vào do có đèn pin sạc treo trên tường chiếu sáng mà trở thành địa điểm mọi người tụ tập đông nhất. Đám con nít thì í ới rượt đuổi nhau, phụ huynh thì tụm lại thành từng nhóm ngồi nói chuyện phiếm chờ có điện lại. Khung cảnh bình thường vui vẻ ở chung cư này.

RẦM...ẦM...

Khi tôi vừa nghĩ xong khung cảnh trước mặt thật bình yên thì như đáp trả suy nghĩ viễn vông của tôi, một tiếng đập lớn kèm theo tiếng vật gì đó nặng nề vừa từ trên cao rơi mạnh xuống mặt đất trước chung cư.

Âm thanh đó như phát súng báo hiệu, phá tan hoàn toàn khung cảnh bình yên của nơi này. Đám con nít sợ hãi nháo nhào la hét, người lớn cũng giật mình, chạy đi tìm kiếm bóng dáng con mình.

Một vài người đàn ông trong đó có tôi thì đi ra bên ngoài hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy ở một hướng cách chổ chúng tôi không xa là một vật bằng sắt hình chữ nhật đang nằm trên mặt đất. Đó là một cánh cửa nhà đã bị ai đó giật ra khỏi bàn lề và ném xuống dưới này, trên cửa vẫn còn dính con số nhà "802"

Lúc này mọi suy nghĩ, mọi nghi vấn trong tôi đã đồng loạt được kiểm chứng khi tôi trông thấy cánh cửa nhà mình đang nằm tan nát ngay trước mặt tôi.

Âm thanh ồn ào từ những tầng lầu trên phát ra, tôi ngó lên tầng tám hướng nhà mình thì thấy có hai bóng người vừa từ trong nhà bước ra, rõ ràng là hai kẻ mà tôi vừa đi ngang lúc nãy.

Hai người đó đồng thời bật nhảy khỏi thành ban công tầng tám, từ trong áo chùng của một trong hai người đó, những chiếc xúc tua dài ngoằng chui ra, bám lấy thành ban công tầng dưới. Người còn lại thì thả tự do rơi xuống nên có phần nhanh hơn, khi gần chạm đất thì người này đưa tay chỉa xuống mặt đất, từ tay người này bắn ra những vật thể nhọn nhỏ cấm xuống đất. Khi vừa chạm đất thì những vật thể đó phình ra như được bơm hơi, tạo thành một tấm đệm đáp cho người này.

Chỉ mất chưa đến 20s hai kẻ lạ mặt đã đứng ngay trước mặt tôi, một trong hai tên móc trong túi áo ra điện thoại, mở màn hình ngó trước khi di chuyển ánh mắt về phía tôi.

"Đúng người rồi đó" Tên cầm điện thoại là tên phóng ám khí, hắn quay đầu nói cùng tên xúc tu vừa đáp xuống ngay cạnh

"Trông bình thường quá, tổ chức có nhầm gì không ?" Tên xúc tu nghiêng đầu nhìn tôi rồi quay sang thắc mắc cùng tên kia

"Không sai được, EXP 4, khả năng điều khiển thiết bị điện tử" tên cầm điện thoại quan sát đối chiếu tôi cùng tấm hình trên tay trả lời

Tôi rõ ràng rằng hai tên này đang tìm tôi, gọi đúng cái mật danh mà tổ chức đặt cho tôi lúc trước thì không thể là sai được, tôi nhìn quanh thấy người dân trong chung cư đang hiếu kì bu đông đen xung quanh hai kẻ vừa phóng từ trên trời xuống này. Một số người trẻ tuổi còn móc ra điện thoại quay lại những xúc tu đang ngoe ngoảy của tên to con kia.

"Mày lên hay tao đây X7" tên nhỏ con cầm điện thoại hỏi

"Nhiệm vụ này dễ quá rồi, tao lười, xử nó đi X8" Tên mập xúc tu lắc đầu, móc từ trong túi áo ra điếu thuốc, nhàn nhã châm lửa hút

Hóa ra bọn này cũng gọi nhau bằng biệt danh, tên xúc tu với thân hình to con kia gọi là X7 còn tên nhỏ hơn phóng ám khí tên X8. Dường như biệt danh chữ cái cùng số là đặc trưng riêng của tụi MIX này thì phải.

"Ờ"

Tên X8 vừa đáp xong thì nâng tay lên, tôi nhìn thấy lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, từ bên trong chiếc lỗ chui ra một vật nhọn hoắc đang chỉa thẳng về phía mình.

---------------------------------------

Ủng hộ BoLinhHong

Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank

Người nhận: Hoàng Bảo Linh

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau
« Chương TrướcChương Tiếp »