Chương 7

Lê Nguyệt Nghi sắc mặt tái nhợt

" Mẹ, con ..."

Nàng còn chưa nói xong , Cố Vân Phương liền gật đầu

" Tiểu Hề nói đúng . Con là thiên kim tiểu thư của Lê gia , làm sao có thể mặc quần áo cũ của người khác ? Phòng của con kế bên phòng của Tiểu Hề , tuy rằng không lớn bằng , nhưng mà tất cả đều do mẹ đích thân bài trí .... Đi , mẹ dẫn con đi xem !"

" ... Được , mẹ "

Lê Nguyệt Nghi lần nữa hiện lên vẻ ngoan ngoãn tươi cười , bất quá nhìn qua có chút miễn cưỡng.

Nhìn nàng bị Cố Vân Phương kéo đi sang phòng bên cạnh, Lê Sở Hề bổ nhào lên giường lớn , vừa cười vừa lăn vòng.

Phòng lớn thoải mái cùng những quần áo tinh xảo đều là Lê gia cho nàng , căn bản cũng là thuộc về Lê Nguyệt Nghi . Nhường cho Lê Nguyệt Nghi vốn không có gì , nàng cũng không phải luyến tiếc .

Nhưng nghĩ đến Lê Nguyệt Nghi khi nãy , thật sự có chút sung sướиɠ!

......................

Buổi tối.

Lê Nguyệt Nghi nằm trên giường lớn mềm mại , nhìn xung quanh cái phòng tinh xảo , khoé miệng nhịn không được mà cười.

Sinh hoạt ở nông thôn thật sự quá là khổ sở !

Chỉ có thể miễn cưỡng ăn no mặc ấm , ngày thường cũng không có gì giải trí.



Rõ ràng đều là những bé gái bằng tuổi , rõ ràng là tiểu thiếu nữ xinh đẹp nhất lớp học , nàng chỉ có thể ăn mặc những bộ quần áo chấp vá , cũng chưa từng dùng qua đồ trang điểm.

Nàng đã từng ảo tưởng qua mình là con gái của một gia đình giàu có , nhưng cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ mà thôi...

Không nghĩ tới , điều ước thành sự thật !

Sau này khi biết thân phận thật sự của mình , nàng mừng rỡ như điên , hận không thể lập tức bay tới nơi đây !

Lê gia tất cả đều rất phù hợp để nàng chờ mong.

Cha mẹ yêu thương nàng , biệt thự hoành tránh xinh đẹp , còn có ăn không hết đồ ăn vặt cùng tiền tiêu.

Duy nhất có một điểm không hoàn mỹ chính là...

Trong đầu hiện lên Lê Sở Hề đang ở trong căn phòng bên cạnh , Lê Nguyệt Nghi sắc mặt lập tức âm trầm.

Phòng bên kia là phòng lớn nhất , nhiều quần áo xinh đẹp như vậy , căn bản hẳn là của nàng.

Nàng thiên kim thật đã trở lại , Lê Sở Hề đồ giả bên kia vì cái gì còn ở lại Lê gia . Đều là do Lê Sở Hề hại nàng , làm hại nàng ở bên kia chịu biết bao nhiêu khổ cực !.

Bất quá , nàng nhìn ra được , cha mẹ đều là hướng về nàng.

Dù sao nàng cũng mới vừa trở lại , về sau , còn có rất nhiều thời gian đối phó cái hàng giả kia...

Chỉ là đem Lê Sở Hề đuổi ra khỏi Lê gia , thật sự có chút thoảng mái nàng . Nàng đã chiếm thân phận của mình nhiều năm như vậy , nàng muốn chậm rãi tra tấn nàng , mới có thể thu hồi lại tất cả.



Nghĩ đến tương lai sau này , Lê Nguyệt Nghi hiện lên chờ mong cùng hưng phấn.

......................

Làm cho Lê Nguyệt Nghi sắc mặt lúc nãy , Lê Sở Hề tâm tình có chút vui vẻ tới buổi tối. Ngủ thật sớm cũng ngủ rất sâu , ngày hôm sau liền rời khỏi giường.

Nàng vui sướиɠ mà ngân nga vài câu hát , rửa mặt xong trở về chọn quần áo , khoé mắt bỗng nhiên thấy cặp sách trong một góc , sắc mặt tươi cười dừng lại

" Từ từ ... Mình năm nay mới mười sáu tuổi , còn ở cao nhị cao trung ???"

( Cho những ai chưa biết thì cao trung bên TQ tương đương với bậc THPT tại nước mình , còn cao nhị là lớp 11 , cao nhất là lớp 10 còn lớp 12 là cao tam )

Nghĩ đến chương trình học nặng nề , Lê Sở Hề cảm thấy đầu bắt đầu đau.

Vì cái gì không cho nàng trực tiếp tới thời điểm kết thúc kỳ thi đại học.

......................

Lê Sở Hề uể oải ỉu xìu mà đi xuống dưới lầu . Cố Vân Phương , Lê Gia Minh cùng Lê Nguyệt Nghi đã sớm ngồi vào bàn . Lê Nguyệt Nghi đã sớm thay đi bộ quần áo cũ nát hôm qua , mặc vào bộ quần áo thương hiệu đắc tiền mà Cố Vân Phương chuẩn bị cho.

Nàng nguyên bản lớn lên xinh đẹp , dựa vào trang phục càng xuất sắc vài phần.

Cố Vân Phương đang cùng Lê Nguyệt Nghi đùa giỡn.

Thấy Lê Sở Hề bước xuống , bất mãn mà nhăn lại mi

" Con như thế nào chậm như vậy ? Nguyệt Nghi đã chuẩn bị từ rất sớm , vì đợi con mà bị đói đây này ."