Chương 7

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới đầy ắp trong tử ©υиɠ/ ôm ấp nhau ngủ ngượng ngùng tắm rửa

Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ồ ạt ra từ dươиɠ ѵậŧ, sắc trời bên ngoài đã trở sáng.

Hạ Thanh Phỉ bị hành quá mức đến độ mềm nhũn cả người, bụng dưới bị bỏng cũng hơi run rẩy, đến cả sức lực đẩy anh ra cũng chẳng còn tí ti nào. Hàn Tùng Vân dứt khoát cắm tiếp bên trong cậu thêm chốc lát nữa, mãi cho đến khi dư âm cuộc tình tan biến đi mới chầm chậm rút ©ôи ŧɧịt̠ ra. Động tác của anh vô cùng từ tốn, thế nên dịch đυ.c đã nán lại hết thảy trong khoang tử ©υиɠ non mềm kia, không hề chảy ra dù chỉ một giọt.

"Hàn tiên sinh..." Hạ Thanh Phỉ gọi với chất giọng khản đặc: "Em buồn ngủ quá... Tắm sau nhé... được không anh?"

"Được." Hàn Tùng Vân yêu thương hôn cái chóc lên giữa hàng lông mày cậu, nghiêng người nằm bên cạnh rồi lại ôm chàng vợ nhỏ vào lòng: "Ngủ đi, anh ngủ cùng em."

"Ừm..." Đôi mắt của bé con khép lại.

Cậu buồn ngủ vô cùng, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng trong cơn mê man ấy lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng mở mắt ra. Hàn Tùng Vân vẫn luôn vỗ nhẹ sống lưng cậu dỗ bé vợ nhà mình ngủ, thấy cậu tỉnh là hỏi ngay sao thế em. Gò má Hạ Thanh Phỉ ửng đỏ, e lệ giải thích:

"Có phải... ngày đầu tân hôn, phải kính trà ba mẹ chồng không ạ?" Nếu vậy, cậu sẽ không ngủ nữa.

"Không." Hàn Tùng Vân vỗ vỗ lưng cậu: "Ba mẹ anh đang định cư ở nước ngoài, đợi đến lần gặp mặt sau rồi hẵng nói."

Nghe thế, nhóc con thở phào.

Lòng cậu cũng vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi nghe anh nói không cần phải kính trà thì lại vội vàng nhắm mắt ngủ tiếp. Hàn Tùng Vân không nhịn được mà cong môi cười, cũng nhắm mắt lại rơi vào giấc mộng cùng bé cưng. Hai người ôm nhau ngủ, cả hai đều không một mảnh vải che thân, chỉ có một cái chăn mỏng đắp lại mà thôi. Nhưng qua một lát, hai người cùng rơi vào giấc mộng đẹp, ngủ vô cùng an yên.

Hạ Thanh Phỉ được anh ôm vào trong lòng cũng chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.

Đánh một giấc thẳng đến ba giờ chiều, lúc tỉnh lại cũng chẳng biết thân đang phiêu lạc chốn nào. Hàn Tùng Vân tỉnh giấc sớm hơn cậu một tiếng, tuy vậy giấc ngủ của anh cũng rất trọn vẹn, anh ngồi vào bàn làm việc trong trạng thái tinh thần dạt dào sức sống. Tiếng Hạ Thanh Phỉ thức giấc khiến anh quay đầu lại, Hàn Tùng Vân lập tức đứng dậy, bước đến bên giường cầm một cái áo sơ mi lên khoác vào giúp cậu. Nhóc con ngây ngẩn nhìn anh, lại nhìn thêm chốc lát nữa mới lẩm bẩm gọi --

"Hàn tiên sinh?"

"Ừm." Hàn Tùng Vân cài cúc áo trước ngực cậu lại, ánh mắt trở nên u ám khi lướt qua những vệt đỏ xinh đẹp kia: "Thanh Phỉ, em đói chưa? Anh gọi người đem cơm lên cho em nhé?"

"Không ạ..." Nhóc con khẽ lắc đầu.

Cậu tự cài nốt mấy cái cúc áo cuối cùng rồi duỗi chân ra định xuống giường, nhưng rồi mới chỉ cử động bắp đùi thôi mà một cơn tê rần lại mỏi nhừ khiến cậu không cách nào động đậy thêm nữa. Có vẻ như là cả đêm qua hai chân cậu luôn bị ghìm trước ngực, kể từ lúc đó, hiển nhiên là bắp đùi sẽ tê dại đến cực độ. Hạ Thanh Phỉ nỗ lực thử lại thêm lần nữa, nhưng cũng chẳng ăn thua vào đâu, chỉ đành rưng rưng nước mắt mà ngồi ở trên giường.

"Tê... tê chân quá anh..." Cậu có hơi ủy khuất: "Em, em không cử động nổi..."

"Hửm?" Hàn Tùng Vân không ngờ đến chuyện này, ngây ngẩn một hồi rồi mới cười rộ lên. Hạ Thanh Phỉ lại càng ủy khuất hơn nữa, môi hơi hơi bĩu ra. Hàn Tùng Vân miệng thì cười, nhưng thật ra trong lòng lại tràn ngập tiếc thương. Anh ngồi xuống bên mép giường, xốc chăn lên rồi gác đôi chân thon dài kia lên đùi mình, tiếp đó anh vươn tay xoa xoa bóp bóp.

"Là lỗi của anh, Thanh Phỉ ngoan." Hàn Tùng Vân dỗ dành cậu mà môi còn vương nụ cười: "Lần sau anh không ấn chân em vầy nữa."

"Nhưng... nhưng kiểu gì cũng tê mà..." Nhóc con mếu máo, ngoan ngoãn để anh nắn bóp chân mình: "Một lần anh làm lâu đến mức đó... Dù cho chỉ kẹp hông anh thôi... Em, em cũng chịu không nổi."

Giọng cười Hàn Tùng Vân lại càng trầm thấp hơn.

Nhưng khi rời giường rồi, vợ yêu là nhất, lời vợ nói là chân lý nên anh không hề giảo biện điều gì cho bản thân mình cả, chỉ gật đầu thừa nhận rồi bảo rằng lần sau sẽ không làm lâu như thế nữa.

Cậu thuộc tuýp người hay e thẹn mắc cỡ, buồn bực tức tối là không thèm nói gì nữa.

Hàn Tùng Vân bế thẳng cậu lên, ấp trong vòm ngực mình.

Bé con nằm trong l*иg ngực vừa mềm mại lại thơm tho, đương nhiên anh sẽ không bủn xỉn nụ hôn của mình. Vừa mổ cái chóc lên gương mặt non mềm của bé con, vừa tiếp tục xoa nắn phần đùi cậu bằng bàn tay to lớn. Hạ Thanh Phỉ đỏ mặt dựa vào trong lòng anh, vẫn không hé răng mà cứ ngoan ngoãn để đó cho anh hôn. Cậu được xoa nhẹ một lúc, thực ra thì chân cậu đã hết tê từ lâu rồi, nhưng mà lòng lại cứ muốn được xoa lâu thêm xiu xíu nữa. Hàn Tùng Vân vẫn vô cùng kiên nhẫn xoa bóp giúp cậu cả một giờ đồng hồ.

Cuối cùng thì Hạ Thanh Phỉ lại phải đi mở miệng nói thôi được rồi anh.

Con tim lại tràn ngập những nỗi chua xót, nhưng so với người trước mắt thì có lẽ là nhân tố ngọt ngào nhiều hơn đôi chút đấy. E lệ trong chốc lát, cuối cùng cậu ngẩng đầu lên chủ động hôn một cái lên mặt anh, sau đó lại vội vàng nhảy xuống như một bé thỏ nhỏ.

"Em... em đi tắm...!"

Hàn Tùng Vân sờ gò má mình, không cầm được mà nở một nụ cười.

Dường như nơi l*иg ngực còn vương lại hơi ấm của bé vợ nhỏ, anh lại chà chà lòng bàn tay rồi mới đứng dậy, mở cửa phòng dặn người hầu chuẩn bị bữa tối. Quản gia ở lầu dưới đang bận rộn, thấy cuối cùng anh cũng ra, bác vừa cười vừa bưng trà lại chỗ anh.

Hàn Tùng Vân lại cười nhẹ, bảo chú Trương phân phát bao lì xì cho tất cả người hầu.

Đương nhiên là tâm trạng anh đang vô cùng tốt rồi, cũng chẳng vội vàng xuống lầu, ngồi xuống ghế nhấp ngụm trà chờ Hạ Thanh Phỉ ra. Hạ Thanh Phỉ tắm rửa cọ tới cọ lui trong phòng tắm cả một hồi lâu, chà đến mức không còn một tí bụi bẩn nào mới ló gương mặt hồng hào ra. Lúc vào cậu vội quá nên quên mang áo quần theo, bởi vậy chỉ đành phải khoác áo choàng tắm lên người. Nhóc con xấu hổ bước đến trước mặt anh, bối rối lúng túng một hồi rồi mới khẽ hỏi:

"Quần... Quần đùi ở đâu thế ạ..."

Hàn Tùng Vân đứng dậy kéo ngăn tủ ở đầu giường ra.

"Đã chuẩn bị cho em từ sớm rồi." Hàn Tùng Vân chọn một cái với gợn sóng màu lam ra: "Nhưng mà... Hừm? Hình như có kèm một hộp đồ lót trẻ em theo, Thanh Phỉ, em mặc cái này thế nào?"

Tai Hạ Thanh Phỉ đỏ lên trông thấy.

Cậu cũng chẳng dám nhìn nụ cười trêu ghẹo của Hàn tiên sinh nữa, cúi đầu mặc qυầи ɭóŧ vào. Lúc này cậu mới thông minh lên một chút, không hỏi anh quần áo ở đâu nữa mà tự mở tủ ra tìm. Quả nhiên là quần áo đã được chuẩn bị xong xuôi trong tủ quần áo cả rồi, cậu lấy áo sơ mi và quần ra rồi ăn mặc cho thật chỉnh tề. Hàn Tùng Vân bước đến bên cạnh, vỗ vỗ bả vai nhóc cưng.

"Đi xuống ăn cơm nào, cũng không còn sớm nữa."

"Ưʍ... Dạ." Hạ Thanh Phỉ gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay anh bước xuống lầu.