Chương 1: Cô đương nhiên là nhớ kỹ Chu Diên Thần, làm sao có thể không nhớ được chứ?

Trời u ám, Đồng Gia mặc váy đen ôm một bó hoa đi vào, lập tức người trong sảnh đồng loạt nhìn sang. Màu đen càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô. Cô không trang điểm, cho dù không trang điểm, cũng khiến hai mắt người khác phải tỏa sáng. Chu Hằng dẫn cô bước đến trước một di ảnh, mí mắt anh rũ xuống, che giấu một tia tức giận, còn có chút tổn thương.

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn Đồng Gia một chút. Sắc môi cô rất nhạt, lại đẹp đến khó tả. Trong lòng Chu Hằng thở dài một hơi, có lẽ đối với Diên Thần mà nói, chỉ cần cô có thể tới, cậu ấy đã rất vui rồi.

Đồng Gia nhìn người đàn ông trong di ảnh, mặc dù không thân quen lắm với vị cựu lớp trưởng này, nhưng trong lòng cô lúc này cũng có chút khổ sở. Trong trí nhớ của cô, thành tích học tập của Chu Diên Thần rất tốt, anh luôn đứng đầu mỗi kỳ thi tháng hay thi thử. Anh dường như không nói nhiều, ít nhất là cô cùng anh cũng không nói qua mấy câu.

Thực ra anh ấy rất đẹp trai. Đồng Gia đem bó hoa đặt sang một bên, cúi lạy ba lần. Trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho người đàn ông này. Khi còn là học sinh, dáng vẻ đẹp trai, thành tích lại tốt, mấy ngày trước nghe bạn thân của cô nói anh ấy hình như đã cùng người khác góp vốn mở một công ty, nghe nói kinh doanh cũng không tệ. Rõ ràng có một tương lai sáng lạn như vậy, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế.

Sau tang lễ, Đồng Gia cùng một người bạn cùng lớp khác rời đi. Trước khi đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua bức di ảnh kia, không biết vì cái gì mà nỗi buồn trong lòng giống như bị phóng đại lên thật nhiều, thật nhiều lần.

"Nhìn thấy bố mẹ của Chu Diên Thần, tớ liền muốn khóc." Cô bạn này là bạn học của cô khi còn là học sinh, hiện tại cô vẫn duy trì mối quan hệ tốt với cô ấy. Cô nàng dùng khăn giấy, lau lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng: "Cậu nhìn xem, nhà cậu ấy ở một quận nhỏ, bố mẹ đều thuộc tầng lớp lao động, thật vất vả mới sinh ra Chu Diên Sâm. Chu Diên Sâm tương lai sáng lạn, kết cục cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này làm tớ rất đau lòng. Vừa rồi mẹ Chu khóc ngất đi, trong lòng tớ thật sự rất khó chịu."

Những lời nói này khiến Đồng Gia nhịn không được chua xót, cô chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc câu nói này tới vậy, mãi mãi cũng không biết ngày mai hay việc ngoài ý muốn, cái nào sẽ tới trước.

"Hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ nghe nói hình như là lúc lái xe xảy ra tai nạn?" Đồng Gia suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Lúc trước luôn thấy sự cố tai nạn xe cộ trên mạng, nhưng không nghĩ đến có một ngày, người bên cạnh mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, thậm chí vì thế mà mất đi sinh mệnh, thật làm cho người ta thổn thức không thôi.

Bạn cùng lớp vành mắt đỏ hoe nhẹ gật đầu: "Hôm ấy là buổi họp lớp của chúng ta. Lúc đầu Chu Diên Thần nói bận chút việc nên không đến được, thế nhưng về sau không hiểu sao cậu ấy lại nói muốn tới, sau đó trên đường đi liền..."

Hai người cũng không nói nên lời những chuyện phát sinh sau đó nữa. Cho dù không quen biết Chu Diên Thần, cũng sẽ cảm thấy khổ sở không tả được.

Buổi tối Chu Hằng cầm theo hai bình rượu đến trường học cũ, ngồi trên sân bóng, tay trái ôm mặt tự nhủ: "Ngày đó thật sự không nên gọi điện cho cậu, nếu không phải tớ nói cho cậu biết Đồng Gia đã về nước, cậu nhất định sẽ không lái xe tới đó. Người anh em, hôm nay khi cô ấy tới, tớ vốn dĩ đã muốn nói với cô ấy, không có gì, chỉ là cảm thấy phần tâm ý này của cậu, nếu không thể để cô ấy biết thì thật đáng tiếc. Thế nhưng lời nói đến miệng rồi vẫn không thể phát ra tiếng được, tớ nghĩ cậu chắc chắn sẽ không hi vọng tớ nói cho cô ấy biết. Nếu cô ấy biết, có thể cô ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu, mà cậu khẳng định không muốn nhìn thấy cô ấy khổ sở."

Vừa nói, Chu Hằng lại khóc. Anh run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số điện thoại của Đồng Gia mà anh đã lưu lại trong buổi họp lớp lần trước, ngón tay run rẩy, quyết tâm bấm số.

Hôm nay Đồng Gia chỉ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Về đến nhà, cô liền bỏ giày ra rồi chân trần đi tới phòng khách. Vừa ngồi xuống không lâu, điện thoại liền vang lên, là số của Chu Hằng. Cô chần chừ đôi lát rồi mới nhấc máy, có chút không chắc chắn hỏi: "Chu Hằng?"

Trong trí nhớ, cô cũng không thân quen với nhóm của Chu Hằng lắm, đột nhiên nhận điện thoại của cậu ta, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh ngạc.

"Ừm, là tôi." Chu Hằng nằm trên sân tập, âm thanh có chút khàn khàn, "Đồng Gia, cậu còn nhớ Diên Thần không? Ý tôi là, trước khi tham gia... tang lễ, mấy năm này cậu còn nhớ cậu ấy không?"

Đồng Gia khẽ giật mình, ôm gối ôm, ngón tay vô ý thức nắm chặt mép gối, "Nhớ kỹ, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi. Tôi thực sự không tìm được người để nói chuyện, có phải đã làm phiền cậu rồi không?" Nghe được Đồng Gia nói vậy, trong lòng Chu Hằng mới được an ủi một chút.

Mấy ngày nay anh ngủ không ngon giấc, vừa nhắm mắt liền liền thấy gương mặt của Chu Diên Thần. Anh áy náy không thôi, chỉ cảm thấy nếu như không phải do anh, Chu Diên Thần hiện tại vẫn sẽ sống thật tốt, bố Chu và mẹ Chu càng không bị bức tới tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đồng Gia cúi đầu, lại sững sờ, dưới chân cô là một đôi dép, thế nhưng đôi dép này không phải vẫn để ở cửa ra vào sao? Mặc dù đang là mùa hè nhưng nhiệt độ trong phòng lại có chút thấp, cô liền đi dép lê vào, chỉ cảm thấy hẳn là sáng nay mình quên chưa để vào tủ giày. Định thần lại, cô nhanh chóng trả lời: "Không không không, tôi cũng là vừa tới nhà thôi. Chuyện đó... mong cậu nén bi thương."

Cô biết Chu Hằng và Chu Diên Thần có quan hệ rất đặc biệt. Hôm nay khi nhìn thấy một người đàn ông cao mét tám khóc đến thương tâm như vậy, cô cũng cảm thấy buồn bã, cũng bởi vậy nên cô có thể hiểu được tâm trạng của Chu Hằng vào lúc này.

Chu Hằng vuốt mặt một cái, "Thật xin lỗi, hôm nay quấy rầy cậu rồi. Tôi gác máy trước đây, hôm khác sẽ mời cậu ăn cơm."

Anh không biết phải nói gì với cô, anh nên nói gì đây? Nói Chu Diên Thần đã thích cô rất nhiều, rất nhiều năm sao? Nói Chu Diên Thần là bởi vì muốn được gặp cô cho nên mới lái xe tới, cho nên trên đường mới phát sinh tai nạn xe cộ sao? Những chuyện này không nên nói. Chu Diên Thần khi còn sống đều là âm thầm thích Đồng Gia, cậu ấy lựa chọn như vậy, cho nên thân làm bạn tốt, anh cũng không nên đi phá vỡ mối quan hệ ấy.

Bên kia truyền đến âm thanh tút tút tút, Đồng Gia nhìn điện thoại, cảm thấy buồn vô cớ không thôi.

Cô đương nhiên là nhớ kỹ Chu Diên Thần, làm sao có thể không nhớ được chứ?

Một chàng trai trẻ chói sáng và trầm lặng như vậy, vô luận là trong trí nhớ của ai, anh mãi mãi vẫn luôn bình ổn và điềm tĩnh như thế.

Nhắc mới nhớ, lần duy nhất cô tiếp xúc với anh có lẽ là trong kỳ thi đó đi.

Mặc dù là kỳ thi hàng tháng bình thường, nhưng vì sẽ có buổi họp phụ huynh nên các bạn học đều phi thường chú ý tới nó, người có điểm trung bình không quá thấp không quá cao như Đồng Gia cũng rất hoảng loạn thời điểm đó. Khi ấy cô mới biết yêu, hẹn hò với một nam sinh lớp bên cạnh, thành tích giảm xuống rất nhiều. Trong kỳ thi, Đồng Gia ngồi cùng một phòng thi với Chu Diên Thần, hơn nữa anh lại ngồi phía trước cô lúc thi toán. Cô không hiểu được đề bài cuối, lo lắng đến độ đầu đầy mồ hôi.

Lúc ấy Đồng Gia cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu mà thừa dịp giáo viên coi thi cúi đầu chơi điện thoại, lại dùng bút chọc chọc sau lưng Chu Diên Thần, khiến anh quay đầu lại, trong đôi mắt lạnh lùng kia tất cả đều là nghi hoặc.

Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Bài cuối cùng... có thể cho tôi xem một chút không?" Cô nói rất nhỏ, Chu Diên Thần cau mày, lại quay đầu đi.

Ngay khi Đồng Gia cho cho rằng anh chắc chắn là đang coi thường mình thì một mảnh giấy ném qua, cơ thể phản ứng nhanh hơn so với ý thức, cô nhanh chóng siết chặt mảnh giấy trong tay.

Lần đó bài thi toán của cô rất tốt, tạm thời giữ được vị trí top 15 của lớp. Về sau cô muốn cảm ơn Chu Diên Thần, nhưng lại ngại ngùng không thể nói câu cảm ơn cậu đã cho tôi xem đáp án được nha. Vậy nên trong giờ tập thể dục buổi sáng, cô đã đi mua ngay một bình sữa vitamin đặt trên bàn anh.

Từ trong hồi ức tỉnh lại, Đồng Gia đi dép bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra chuẩn bị tìm chút đồ ăn, lại phát hiện trong tủ lạnh ngoài nước lọc ra thì cái gì cũng không có, liền nghĩ sẽ đi mua đồ ăn bên ngoài. Thay quần áo xong, lúc chuẩn bị ra ngoài, lại phát hiện có một chiếc ô ở cửa.

Đồng Gia rất buồn bực, cô cắn môi dưới cố gắng nhớ xem vừa rồi vào cửa có chiếc ô này hay không, đáng tiếc, cô không phải là người quá chú trọng tiểu tiết, thật sự không nhớ nổi. Bất quá khi nhìn thấy chiếc ô, Đồng Gia liền nhớ lại thời tiết mấy ngày nay đều âm u cả ngày, nói không chừng lát nữa trên đường có thể sẽ có mưa. Đồng Gia mở điện thoại ra, nhìn dự báo thời tiết một hồi, phát hiện ra hôm nay quả thật sẽ có mưa rào, cô cầm lấy ô bước đi phía siêu thị ngoài tiểu khu mua chút đồ.

Trong thang máy, cô lấy điện thoại ra, tín hiệu không quá tốt, mãi cho đến ra khỏi thang máy mới load được Weibo.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng quả thực không nghĩ ra rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào.

Đến siêu thị, cô mua một ít trái cây xong mới nhớ ra đến cuối cùng là chỗ nào không được bình thường!

Thời điểm ở nước ngoài, cô thường đăng Weibo, người theo dõi không nhiều, khoảng một, hai trăm followers, đặc biệt có một người sẽ luôn like mỗi bài đăng trên Weibo của cô.

Nhưng kể từ khi cô đăng bài trên Weibo vài ngày trước, cô không nhìn thấy lượt thích của người này nữa.

Thật sự rất tò mò, cô thuận thế tìm tới Weibo của người kia, nhấn vào xem.

Đồng Gia nhếch miệng, Weibo của người này chỉ chia sẻ vài tin tức về tài chính và kinh tế, rất nhàm chán đi ——

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhấn thích bản cập nhật Weibo mới nhất của người nọ.

Lúc Đồng Gia đẩy xe đẩy hàng chuẩn bị đi tới quầy thu ngân, một cậu nhóc ngồi trong xe đẩy chỉ tay về phía cô, nói với mẹ: "Mẹ ơi, chú kia lạ quá, chú ấy bị thương kìa."

Đồng Gia quay đầu nhìn xung quanh, không có ai là chú cả, tất cả đều là các cô các dì. Mẹ cậu bé giơ tay vò đầu nhóc con một chút: "Đừng nói mò."

Trẻ con ngày nay, thật sự là thích đùa ác.

Đồng Gia đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, chạm lên cánh tay, thầm nghĩ, hẳn là trời đang hạ nhiệt đi, lạnh quá.