Chương 2: Bí mật Chu Diên Thần không thể mang đi

Đồng Gia vừa bước ra khỏi siêu thị, trời liền bắt đầu mưa to. Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì đã mang theo ô. Siêu thị ở ngay ngoài tiểu khu, muốn đón taxi tuyệt đối không thực tế khi chỉ cách có vài phút. Đồng Gia mở ô hướng về phía tòa nhà.

Vừa trở về Trung Quốc không lâu, cô đã nhờ một người bạn tìm giúp căn nhà này, trong nhà còn có rất nhiều đồ cần mua thêm. Đồng Gia vừa đi vừa suy nghĩ xem nên mua gì, rất nhanh liền về đến nhà. Cơn giông mùa hạ giống như một trận mưa như trút nước, dù có che ô, quần áo cô cũng đã bị ướt hơn phân nửa.

Về tới nhà, cô cũng chẳng đoái hoài tới cảm giác đói bụng, nhanh chóng lao vào phòng tắm, sảng khoái mà tắm rửa một phen, cũng coi như gột rửa đi sự mỏi mệt. Đồng Gia ngồi khoanh chân trên ghế sofa, từ trong túi mua sắm lấy ra hai chai bia cùng vài gói đồ ăn vặt. Cô bật nắp bia, chai còn lại đặt ở trên bàn trà, nhỏ giọng nói: "Chu Diên Thần, lên đường bình an." Sau đó ngửa đầu uống hơn phân nửa chai.

Tửu lượng Đồng Gia không tốt, thời điểm ở nước ngoài bạn cùng phòng tóc vàng mắt xanh rủ tới quán bar, khi đó cô tò mò về mọi thứ ở nước ngoài, hào khí vạn trượng uống một cốc bia lớn, kết quả say khướt. Hôm nay Đồng Gia thực sự rất buồn, mặc dù Chu Diên Thần cũng không được tính là bạn của cô, thế nhưng dù sao cũng là người quen, anh ra đi đột ngột như vậy, trong lòng cô hẳn cũng không dễ chịu.

Tựa đầu lên chiếc gối trên sofa, tóc vẫn chưa khô, lúc này cô lại cảm thấy có chút choáng đầu. Nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cô như cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve tóc mình, rất thoải mái, tựa hồ còn nghe được tiếng có người đang thở dài.

Cô ngủ một giấc tới hai giờ sáng mới tỉnh lại, hơi động đậy người, cánh tay có chút lạnh, Đồng Gia mới nhớ tới trước khi ngủ đã quên không tắt điều hoà. Tóc ẩm ướt lại ngủ trong phòng máy lạnh không có gì che chắn, đoán chừng là vì lạnh nên mới tỉnh. Cô đứng dậy, lại phát hiện không có lạnh như mình tưởng. Bước đến chỗ điều hoà đặt dưới sàn, cô phát hiện 18 độ ban đầu đã biến thành 26 độ thoải mái nhất, thế nhưng cô không chỉnh nhiệt độ nha.

Đồng Gia nghĩ, chiếc điều hoà này đúng là hàng cấp cao, chẳng lẽ còn có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ?

***

Sự ra đi của Chu Diên Thần đối với bố mẹ anh mà nói chắc chắn là ngày tận thế, đồng thời cũng là tin dữ đối với những người bạn như Chu Hằng. Đồng Gia sau vài ngày phiền muộn đã trở lại cuộc sống bình thường. Cô vừa về nước, hiện tại đang làm giáo viên dạy tiếng Anh cho một trường trung học cơ sở. Ngôi trường này là một trong những trường tốt nhất ở thành phố A, phúc lợi đãi ngộ đều không tệ.

Trước 4 giờ chiều hôm đó, một giáo viên lớn tuổi nói bên ngoài có người tìm, cô nhanh chóng đặt công việc trong tay xuống đi đến phòng khách, vậy mà lại là bố mẹ của Chu Diên Thần!

Đồng Gia nhớ rõ ngày đó đã nhìn thấy hai bác ấy khóc đến muốn ngất đi, nhưng tại sao họ lại tìm đến đây? Đã có chuyện gì xảy ra sao?

Khi Đồng Gia chuẩn bị rót trà cho hai vị trưởng bối, mẹ Chu đột nhiên chạy tới, nắm lấy cánh tay cô, hơi không khống chế được nức nở nói: "Là cô Đồng đúng không? Cô Đồng, cô có thấy Diên Thần của chúng ta không? Có thấy không?"

"Ừm..." Đồng Gia không biết trả lời như thế nào, cô có chút ngạc nhiên nhìn mẹ Chu.

Vẫn là bố Chu vẻ mặt mệt mỏi bất đắc dĩ nói: "Mẹ nó nhất quyết nói Diên Thần vẫn còn, thậm chí còn nói rằng mấy lần bà ấy đều cảm giác được nó ở ngay bên cạnh mình... Cô Đồng, xin lỗi cô."

"Dạ...ừm... Cháu hiểu rồi." Nhìn hai vị trưởng bối này, tiếng phổ thông của họ cũng không chuẩn lắm, còn mang theo chút giọng địa phương, Đồng Gia đỡ mẹ Chu ngồi xuống, nhỏ giọng trấn an nói: "Dì, dì có muốn uống chút trà không?"

"Diên Thần thật sự vẫn còn ở đây mà..." Mẹ Chu hai mắt vô thần nhìn về phía trước, vô lực buông thõng hai tay, dường như trong vòng một đêm, bà đã già đi rất nhiều. Giống như Tiểu Mễ nói, cảnh tượng này quả thật sẽ khiến người ta không khống chế được cảm xúc của mình, nhìn dáng vẻ mẹ Chu thất hồn lạc phách, hốc mắt Đồng Gia đỏ hoe.

Điều khiến Đồng Gia không hiểu là, bố mẹ Chu tại sao lại tìm tới cô? Chưa kịp hỏi thì Chu Hằng liền gọi đến.

"Đồng Gia, chú cùng dì Chu có phải đã đến chỗ cậu không?" Giọng điệu của Chu Hằng rất gấp gáp.

Đồng Gia vội trả lời: "Đúng vậy, hiện tại đang ở chỗ tôi, đã xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp không?"

Sau khi hẹn gặp Chu Hằng, Đồng Gia xin nghỉ phép xong liền đưa bố mẹ Chu đến một quán cà phê gần đó, không ngờ vừa ngồi xuống, mẹ Chu liền sốt sắng hỏi: "Cô Đồng, cô có cảm giác kỳ thật Diên Thần vẫn ở ngay cạnh chúng ta không? Nó căn bản không rời đi!"

Nhìn thấy mái tóc hoa râm của mẹ Chu, Đồng Gia có chút chua xót, cô cầm tay bà ôn nhu nói: "Dì, dì nén bi thương, cậu ấy nhất định không muốn nhìn thấy dì như thế này."

Điều đau đớn nhất trên đời là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bố Chu lúc này cũng có chút rầu rĩ mở miệng: "Cô Đồng, xin hãy thứ lỗi, mẹ nó rất nhớ Diên Thần..."

Đả kích lần này, đủ sức đè nát bố mẹ Chu.

Đồng Gia thăm dò hỏi: "Cháu có thể giúp gì cho hai bác không? Bác cứ nói, chỉ cần cháu có thể làm, cháu nhất định sẽ làm."

Bố mẹ Chu sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến cô, Đồng Gia nghĩ, bất luận họ có yêu cầu gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể làm, cô cũng sẽ giúp đỡ họ vô điều kiện.

"Thật ra..." Bố Chu muốn nói lại thôi, nhưng thực sự bất đắc dĩ, đành phải lựa chọn nói ra sự thật, "Khi chúng ta sắp xếp đồ đạc của Diên Thần, phát hiện một cuốn album ảnh, bên trong chứa đầy những bản phác thảo tranh vẽ, sau đó còn có một số ảnh chụp... Người trong những bức ảnh đó đều là cô Đồng..."

Đồng Gia đầu óc trống rỗng, không thể tin nhìn bố Chu. Lúc này mẹ Chu vẫn còn nức nở, bà chỉ có thể sững sờ không nói được lời nào, bờ môi giật giật, vẫn là bố Chu lấy một tập album từ trong túi ra đưa cho Đồng Gia, ánh mắt có chút phức tạp.

Ngón tay cô khẽ run, phải hạ quyết tâm thật lớn mới có thể mở cuốn album.

Thiếu nữ đang nằm ngủ say trên bàn.

Thiếu nữ đangđứng trên bục giảng.

Thiếu nữ đang uống nước.

Cô đương nhiên biết người trong những phác họa đó là ai, ngay cả nốt ruồi trên khuỷu tay cũng được vẽ thật rõ nét đến thế. Đồng Gia quả thực không thể tin, cuối cùng là một vài bức ảnh. Cô cầm những bức ảnh này, cảm thấy như chúng nặng cả ngàn cân. Cô nhớ rằng hầu hết đây đều là những bức ảnh từ Weibo của cô, anh vậy mà lại in ra?

Khi cô lật tới một tấm ảnh, một giọt nước mắt rơi xuống. Đó là bức ảnh selfie hài hước mà cô chụp lại khi đang ăn hamburger tháng trước.

Lúc Chu Hằng chạy đến tim anh đập thình thịch, có hơi hồi hộp, Đồng Gia đã bình tĩnh lại, nhưng mắt vẫn có chút đỏ, anh lập tức liền hiểu ra, bất cứ lời giải thích nào anh có thể nghĩ ra đều quá nực cười vào lúc này. Chu Hằng đưa hai vị trưởng bối lên xe xong, anh xuống đi đến trước mặt Đồng Gia, thấp giọng hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Đồng Gia khẽ mỉm cười lắc đầu.

Chẳng có gì để hỏi nữa, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon để tiêu hóa bí mật mà Chu Diên Thần không thể mang đi này thôi.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Chu Diên Thần sẽ thích cô.

Sao có thể như thế được?

Chu Hằng nhìn thoáng qua hai vị trưởng bối đang ngồi trong xe, hạ giọng nói: "Tôi vốn không định nói cho cậu biết chuyện này. Diên Thần không nói, nhất định là có lý do của cậu ấy. Đồng Gia, cậu chính là mạng sống của Diên Thần, là người duy nhất mà cậu ấy từng thích. Có lẽ cậu không biết, Diên Thần không nói nhiều, nhưng mỗi khi nói về cậu, cậu ấy luôn trông rất hạnh phúc. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, cậu đều có thể tìm tới tôi, nếu có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm."

Đợi tới khi Chu Hằng rời đi, Đồng Gia ôm cuốn album kia thật lâu vẫn chưa thể hồi thần lại.

Cuốn album này chứa đựng toàn bộ cảm xúc của người đã khuất Chu Diên Thần, cô không thể thờ ơ được.

Ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, Đồng Gia nằm dài trên sofa, thất thần nhìn lên trần nhà, cô mở cuốn album ra, ngón trỏ vô thức vuốt ve, tựa như có thể tưởng tượng ra những nét vẽ ôn nhu của người đó.

Phải chăng tình cảm sẽ trở nên quý giá hơn nếu chúng chưa từng được nói ra? Mặc dù Đồng Gia chưa từng thích Chu Diên Thần, nhưng cảm xúc này đã để lại dấu ấn khó phai trong trái tim cô khi anh qua đời.

"Tôi nên làm sao bây giờ? Tôi thậm chí còn không biết tại sao cậu lại thích tôi... Thật sự rất khó chịu. Tôi ghét nhất việc người khác bị bỏ mặc như vậy." Đồng Gia cũng từng có không ít người theo đuổi, cô rất xinh đẹp và nổi tiếng, thời học sinh rất được hoan nghênh, sau khi ra nước ngoài, những chàng trai ngoại quốc nhiệt tình kia cũng đã từng nhiệt liệt theo đuổi cô, thế nhưng cho tới giờ khắc này, Đồng Gia cảm thấy, tình cảm của Chu Diên Thần khiến cô cảm động nhất.

Tại sao không nói? Tại sao không nói với cô?

Đồng Gia nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra bấm số của Chu Hằng. Đã gần 10 giờ tối, thế nhưng bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Chu Hằng vừa an ủi mẹ Chu ngủ xong, hiện tại đã rất mỏi mệt, nhưng anh biết, chờ đến khi Đồng Gia bình tĩnh lại, cô nhất định sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Chu Hằng giữ vững tinh thần mở miệng nói: "Đồng Gia, cậu có chuyện muốn hỏi tôi đúng không?"

"Ừm." Đồng Gia trầm mặc một chút, "Tôi nhớ ra một chuyện, ngày đó Tiểu Mễ đã nói với tôi, lúc đầu Chu Diên Thần nói không thể tới được đúng không? Sau đó..."

Cô không nói được nữa, mỗi lần mở miệng đều cảm thấy cổ họng đau rát, sống mũi cũng đau nhức.

Chu Hằng không nghĩ tới Đồng Gia sẽ hỏi vấn đề này, anh dừng một chút, đi đến nơi yên tĩnh hơn, nước mắt lại rơi xuống. Người ta nói rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng Chu Hằng cảm thấy, những nỗi buồn mà mình đã trải qua trong những năm vừa qua, cộng lại, cũng không bằng một phần mười so với nỗi đau hiện tại.

Chu Diên Thần là bạn thân nhất của anh, vì vậy anh không cách nào cảm thấy không áy náy, không cách nào có thể cảm thấy có thể đứng ngoài cuộc.

"Ừ, hôm ấy lúc đầu bởi vì công việc nên cậu ấy phải tăng ca, đều đã nói không tới, nhưng khi tôi nhìn thấy cậu đến, liền muốn... Ừm, tôi liền gọi điện nói cho cậu ấy biết chuyện này. Cậu ấy gác điện thoại xong lại gọi lại, nói muốn qua." Chu Hằng nói rất chậm, tuy bình tĩnh, nhưng lại vô cớ khiến người ta đau lòng.

Đồng Gia nghe xong liền cúp điện thoại.

Cô cảm thấy điều đó thật khó tin, làm sao có thể được?! Vì cái gì đây!!

Có lẽ tác động của những điều cô biết đến hôm nay đã mang tới đả kích quá lớn, Đồng Gia cứ trằn trọc mãi cho đến tận bình minh mới ngủ được.

Bí mật Chu Diên Thần không thể mang đi, cho tới nay đã vượt qua hết thảy những lời tỏ tình trước đây trong cuộc đời của Đồng Gia.

Sau khi cô ngủ say, ngoài trời bắt đầu mưa rất to, trước cửa phòng ngủ bỗng xuất hiện vài dấu chân ướŧ áŧ.

Giống như có người bồi hồi nán lại cửa phòng ngủ, thế nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng dám tiến vào.