Chương 3: Dù cô chưa bao giờ thích anh nhưng cảm giác này cũng đủ để cô khắc ghi cả đời

Đồng Gia không liên lạc với Chu Hằng, Chu Hằng cũng không liên lạc với cô.

Hai người vốn chỉ là bạn học cũ, cũng không có giao tình gì, cho dù có liên lạc cũng là vì Chu Diên Thần, mà vô luận là ai, cũng không muốn nhắc lại chuyện này.

Cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên Chu Diên Thần, mặc dù cô chưa từng thích anh, nhưng phần tình cảm này đủ khiến cô khắc ghi cả đời. Tuy nhiên, Đồng Gia cảm thấy có thể cô cũng sẽ không bao giờ nhắc tới anh nữa, không phải muốn lãng quên, mà là một khi nhớ tới, cuối cùng sẽ luôn có một loại cảm giác tiếc nuối khiến cô cảm thấy lạc lõng rất lâu.

Cô thậm chí còn không biết Chu Diên Thần thích cô khi nào và vì sao. Tất nhiên, cô không muốn biết được những chuyện này từ người khác. Đối với Đồng Gia mà nói, Chu Diên Thần dần dần đã trở thành bí mật trong lòng cô.

***

Đồng Gia rất thích công việc hiện tại. Những giáo viên khác đã nói với cô rằng hầu hết những học sinh trong lớp này đều là con cái trong gia đình giàu có, cho nên sẽ có vài đứa trẻ có tính tình thất thường. Họ đều nói với cô rằng nếu như trên lớp học gặp phải tình huống gì cũng nên tận lực nhẫn nại một chút, nhưng theo Đồng Gia mà nói, đám học sinh này kỳ thực đều rất tôn trọng giáo viên.

Chúng đều là những học sinh 12, 13 tuổi, chưa bước vào giai đoạn nổi loạn, đồng thời cũng bởi vì điều kiện gia đình rất tốt, cho nên cha mẹ đều rất coi trọng việc học hành, ngay cả con cái họ cũng biết điều cơ bản nhất là phải tôn sư trọng đạo.

Nhưng cô chú ý tới trong lớp học có một học sinh rất kỳ lạ. Về cơ bản, cậu bé không nghe giảng, nhưng khi cô mời cậu đứng dậy đọc bài thì tiếng Anh của cậu trôi chảy hơn các học sinh trong lớp. Cậu sẽ thường nằm dài trên bàn, nhưng xét về ngoại hình mà nói, ngũ quan của học sinh này rất tuấn tú, lẽ ra đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, thế nhưng trên mặt lại luôn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.

Đồng Gia đi theo một giáo viên khác tới căng tin dùng bữa. Ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, cô có chút hiếu kỳ hỏi: "Thư Quyên, tôi nghe nói cô đang dạy lớp 5?"

"Đúng vậy." Thẩm Thư Quyên cắn một miếng rau xanh, nghe Đồng Gia hỏi như vậy, nhẹ gật đầu.

"Vậy cô biết Tống Trì không?" Đồng Gia hỏi.

"À, cô nói Tống Trì sao, một học sinh đặc biệt thông minh, sao vậy?"

"Thằng bé giống như vẫn luôn không nghe giảng, khi tôi cùng cậu nhóc nói chuyện, nó cũng không để ý đến tôi." Đồng Gia rất nhiệt huyết với nghề này, cô hi vọng có thể hiểu được mỗi học sinh, hận không thể dạy chúng mọi thứ mà mình biết.

Thẩm Thư Quyên đặt đũa xuống, hơi kinh ngạc nhìn Đồng Gia, "Cô vẫn chưa biết sao? Trong nhà thằng bé xảy ra chuyện lớn, tôi nghe nói khi thằng bé học tiểu học, bố mẹ đều đã mất, hiện tại chỉ còn lại một người anh trai, họ hàng còn lại là chú và dì. Về phần anh trai, gần đây cũng xảy ra chuyện, hiện tại vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện."

"A? Không thể nào?" Đồng Gia khẽ nhếch miệng, phi thường chấn kinh.

"Tống thị, cô không phải không biết đi? Hiện tại Tống Ngôn Thành xảy ra chuyện, những người thân khác trong gia đình họ trở lại, bọn họ hy vọng anh ta sớm chết, như vậy mới có thể thành công đoạt hết tài sản của Tống gia, dù sao hiện tại, người duy nhất còn lại trong Tống gia là Tống Trì, mà Tống Trì còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Thật đáng buồn." Thẩm Thư Quyên cảm khái nói.

Đồng Gia không nói nên lời, cô chỉ nghĩ đây đều là tình tiết của một bộ phim truyền hình, cho nên nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thẩm Thư Quyên tay trái chống cằm, thở dài: "Tôi từng gặp qua Tống Ngôn Thành, anh ta tới đón Tống Trì, dáng vẻ rất điển trai, bất kể như thế nào, vẫn hi vọng anh ta có thể chóng khỏi, dù chỉ vì Tống Trì. Nếu như anh ta chết, cuộc sống của Tống Trì sẽ rất khó khăn."

"Tôi cũng hi vọng anh ấy sẽ tỉnh lại." Đồng Gia thật lòng nghĩ vậy, đối với một đứa trẻ không có cha mẹ vốn đã đủ khó khăn rồi, hiện tại anh trai duy nhất cũng không còn nữa, chỉ sợ là sẽ càng thêm gian nan.

Buổi tối về đến nhà, Đồng Gia chuẩn bị lên mạng tìm một số thông tin liên quan tới Tống gia, kết quả phát hiện máy tính bị hỏng, khởi động lại cũng vô dụng. Chiếc laptop này cô đã dùng nhiều năm nên luôn không muốn bỏ đi, chỉ vì Đồng Gia là một người đặc biệt coi trọng những đồ vật cũ, luôn không vứt bỏ những món đồ đã gắn bó với mình nhiều năm như vậy.

Tắm rửa xong rồi nằm trên giường, không biết thế nào liền cô lại nhớ tới Chu Diên Thần. Anh đã ra đi hơn một tháng, cuộc sống của cô dường như đang dần trở về quỹ đạo, thế nhưng Đồng Gia biết, có một số chuyện đã bất tri bất giác thay đổi mà cô không hề hay biết. Dường như việc nghĩ đến Chu Diên Thần mỗi tối trước khi đi ngủ đã trở thành một điều bắt buộc.

Anh ném cho cô một bí mật, cô có rất nhiều không hiểu, thế nhưng cũng không có cơ hội biết nữa.

Vừa lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại đặt ở tủ đầu giường bỗng vang lên, Đồng Gia giật mình nhanh chóng ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem xét, trên màn hình hiện lên tên Chu Hằng, điều này càng làm cô sốc hơn, cứ nghĩ Chu Hằng sẽ không liên lạc với cô nữa.

"Alô?"

Nghe được giọng của cô, Chu Hằng tựa hồ có vẻ thở dài một hơi, âm thanh cũng không còn buồn bã như lúc đầu nữa, "Đồng Gia, sắp tới 7 ngày cuối cùng của Diên Thần, bố mẹ Diên Thần hi vọng chúng ta nếu như có thời gian thì qua ăn cơm, cậu có rảnh không?"

Đúng vậy, rất nhanh thôi đã được 49 ngày. Đồng Gia cảm thấy buồn vô cớ.

Cô tự phấn chấn tinh thần trả lời: "Tôi không có vấn đề gì, đúng rồi, Chu Hằng, hiện tại chú và dì ổn chứ?"

Chu Hằng đầu giây bên kia trầm mặc một hồi mới nói: "Già hơn rất nhiều, họ dự định qua một thời gian sau sẽ nhận nuôi một đứa trẻ là họ hàng xa, đứa bé kia không có cha mẹ, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, họ cần di chuyển lực chú ý một chút. Tôi nghĩ, theo thời gian, họ sẽ từ từ trở nên khá hơn."

"Ừm, rất tốt, Chu Hằng, người chết không thể sống lại, vì vậy chúng ta cần trở nên mạnh mẽ hơn." Đồng Gia an ủi.

"Theo câu nói ở chỗ chúng tôi, sau 7 ngày cuối cùng thì người đó sẽ đầu thai." Chu Hằng miễn cưỡng cười nói: "Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tôi đều đến chùa, hi vọng Diên Thần có thể đầu thai thành một đứa trẻ ngoan."

Trước đây Đồng Gia khẳng định sẽ không tin những chuyện này, nhưng hiện tại cô cũng chân thành hi vọng Chu Diên Thần có thể giống như Chu Hằng nói vậy, có thể có một khởi đầu mới, có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Sau khi hẹn Chu Hằng cùng tới nhà Chu Diên Thần, Đồng Gia liền cúp điện thoại, nằm trên giường một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô có một giấc mơ, giấc mơ đầu tiên về Chu Diên Thần, đã thực sự xảy ra.

Đó là chuyện sau khi cô mua đồ uống cho anh như một lời cảm ơn.

Ngay lúc cô đang nghiêm túc lật lại công thức giải đề thì một bóng người đứng trước mặt cô, ánh sáng đột nhiên có chút tối đi, cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Chu Diêm Thần, "Nếu không hiểu gì thì có thể tới hỏi tôi."

Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Tai Chu Diên Thần có chút đỏ, nhưng lần này anh không rời mắt đi.

"Ồ..." Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về công thức, sau khi đáp lại một tiếng xong mới đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút không thể tin nhìn về phía Chu Diên Thần, hai mắt trợn tròn, "Sao?!"

Chu Diên Thần đại khái cũng là nhất thời xúc động mà đi tới, ánh mắt lóe lên một tia ảo não, nhưng rất nhanh đã tchấn tĩnh lại, nói: "Có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi tôi. Tôi sẽ nói cho cậu biết."

Lúc ấy cô vừa hay đang loay hoay giải một đề toán, cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp dùng bút chỉ chỉ câu hỏi khiến mình nhức đầu nói: "Tôi không biết phải làm câu này thế nào."

Chu Diên Thần nhận bút cô đưa, cúi người cầm tờ giấy xem xét, kỳ thật đề toán này rất đơn giản, "Giấy nháp đâu?"

Cô nhanh chóng cho anh tờ giấy nháp kẹp dưới khuỷu tay.

Chu Diên Thần bắt đầu tính toán trên tờ giấy nháp, ngón tay anh thon dài sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi hương xà phòng. Có lẽ là vì để không quấy rầy tới người bên cạnh đang học bài, anh hạ giọng rất thấp. Lúc đầu cô còn không thể chuyên tâm nghe, một lát sau liền bắt đầu tập trung theo mạch suy nghĩ của Chu Diên Thần.

Sau khi giải thích một đề toán xong, thật không quá khi nói rằng cô đã được khai sáng trong chốc lát.

Khi Đồng Gia tỉnh dậy, cả người còn trong trạng thái mơ màng, rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, ngón tay vô thức nắm lấy ga giường. Cô luôn nghĩ làm sao anh có thể thích cô, rõ ràng cô đã rất bối rối, bây giờ lại phi thường chắc chắn, cô thực sự tin rằng Chu Diên Thần đã từng rất thích cô.

Cô đứng dậy rời giường chuẩn bị rửa mặt, mặc kệ tâm tình thế nào, rốt cuộc hôm nay vẫn phải lên lớp. Sau khi rửa mặt xong, cô đi đến phòng sách, chuẩn bị đem laptop đi sửa, nào biết được vừa bật máy tính lên, thế mà vẫn lành lặn một cách kỳ diệu!!

Vậy mà thực sự mở được!!

Hôm qua cô nghĩ rằng máy tính của mình sắp chết già rồi cơ.

***

Đồng Gia vui vẻ suốt chặng đường cho tới khi lên xe. Nơi ở hiện tại của cô cách trường học không xa, có chuyến xe buýt đi thẳng tới đó. Trên xe không có nhiều người, thế nhưng một gã đàn ông không ngừng động chạm về phía cô, Đồng Gia vừa lui lại, tên đó liền di chuyển theo cô, thỉnh thoảng còn đánh giá nhìn cô từ trên xuống dưới, khiến Đồng Gia vô cùng khó chịu.

Ngay lúc Đồng Gia không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đá hắn một cước thì gã đàn ông giống như đυ.ng phải ma, đột nhiên ôm mặt kêu to lên.

Sau đó hắn nghiêng người, cực kỳ tức giận, gầm nhẹ nói: "Ai đánh tao?!"

Người trên xe lập tức nhìn hắn như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Đồng Gia ngược lại như bị dọa, vội vàng chạy về phía sau để tránh xa tên đàn ông này. Nếu như hắn là biếи ŧɦái thì quên đi, nhưng nếu là bệnh nhân tâm thần thì cô không thể trêu vào.

Gã định thần lại, sắc mặt lúc trắng bệch lúc xanh như tàu lá chuối, vừa vặn xe buýt dừng lại ở một trạm nào đó, cửa xe mở ra, tên đàn ông che một bên mặt vừa xuống xe vừa mắng chửi: "Thật mẹ nó, như gặp quỷ!"

Hắn rõ ràng cảm giác được có người cho mình hai cái bạt tai! Mặt còn đau đây này!