Chương 1: Trọng Sinh

Năm mới, chuông giao thừa vang lên, pháo hoa rực rỡ bay đầy trời, nổ tach tách, trên đường, mọi người ai ai cũng mang theo những nụ cười rạng rỡ hệt như pháo hoa trên bầu trời.

Hạ Tình khó khăn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời là đèn đuốc rực rỡ, trên mặt đất là những ngọn đèn ấm áp của vạn nhà, hết thảy dường như chẳng có quan hệ gì với cô, người khác vui vẻ, vĩnh viễn đều không có cô ở bên trong.

Cô biết mình sắp chết, cô bị ung thư phổi, trị không hết được. Khắp chốn vui mừng đón năm mới, cô lại chỉ có thể lạnh lẽo, thống khổ chờ chết. Đương nhiên, nếu không phải thói cờ bạc thành tính của cha cô, đem tiền cứu mạng của cô bỏ đi không nói một lời, cô có lẽ còn có thể chống đỡ qua được cái tết này.

Nhưng hiện tại, cô cũng đã nghĩ thông suốt,dù sao đều là chết, hà tất phải để ý là sớm hay muộn?

Quay đầu nhìn lại, đời này, cô cảm thấy chính mình sống thật uổng phí, tình tình ái ái, tài phú danh lợi, cô đều không có lấy một thứ, ngay cả tình thân đơn giản dị nhất cũng chưa bao giờ được nhận qua.

Mẹ cô sau khi sinh cô ra không lâu thì bỏ đi theo người đàn ông khác, cha thì cái gì cũng không làm, chỉ biết chơi cờ bạc. Từ nhỏ cô đã biết được thế nào là nhân sinh gian khổ, cô đã sớm hiểu được hết thảy tất cả đều phải dựa vào chính mình, chỉ có dựa vào chính mình mới không bị cha bán lấy tiền đánh bạc, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể gian nan chống đỡ được đến khi tốt nghiệp đại học, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể thoát khỏi ma trảo của cha. Cô liều mạng muốn tồn tại, muốn sống thật tốt, cô mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, gánh nặng sinh tồn đè trên vai, ngay cả thời gian yêu đương đều không có. Kỳ vọng lớn nhất của cô là có thể mua một căn nhà ở, một cái nhà của chính mình, cho dù trong nhà này chỉ có mình cô, cô cũng không muốn mình phải lang bạt khắp nơi, không có chỗ ở sinh hoạt cố định.

Chỉ một nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thành công dã tràng. Cô phát hiện ra mình bị ung thư phổi, cho dù có bỏ ra cả núi tiền cũng không sống quá nửa năm.

Cha mang tiền cứu mạng của cô cầm đi, cô lại là một người không bao giờ muốn phiền hà đến người khác, nên cự tuyệt tất cả sự giúp đỡ của mọi người. Đều là phải chết, hà tất để cho người khác phải lãng phí tiền vì mình

Cô về ở căn nhà mình thuê, chậm rãi nằm chờ chết.

Mà hiện tại, ngày này rốt cuộc cũng tới, cô không nghĩ rằng lại ở thời điểm như vậy, thời điểm náo nhiệt nhất, hạnh phúc nhất trong năm đối với nhiều người...

Có lẽ trời cao cố ý muốn dùng sự vui vẻ của người khác làm cho cái chết của cô càng bi tráng, ông trời vẫn luôn đối với cô tàn nhẫn như vậy, tới cuối cùng cũng không muốn cho cô dù chỉ một chút thương hại nào

Cô dùng hết chút sức lực cuối cùng, đem hết bầu trời đêm lộng lẫy phồn hoa kia thu vào trong mắt, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.

Nếu có kiếp sau..........Nếu có kiếp sau, cô không cầu vinh hoa phú quý, không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu một gia đình hạnh phúc, ấm áp.

Khi mắt ra, không biết qua bao lâu, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy mình cư nhiên còn chưa chết, nhưng nơi này đâu phải là căn nhà phòng nhỏ cô thuê?

Phòng rất lớn, trang hoàng đến vô cùng xa hoa, phong bên trái có một phiến cửa sổ sát đất, tuy rằng bên trái có rèm cửa rất dày, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn hơi lọt qua một chút. Cô híp mắt, thích ứng với một chút ánh sáng mới chậm rãi động đậy thân thể, từ trên giường ngồi dậy. Thế này, vừa động mới phát hiện, cô bên trái đeo một bình truyền dịch, hơn nữa đầu giường còn mấy cái máy, như vậy vừa thấy, căn phòng này có điểm giống phòng bệnh của bệnh viện.

Là ai đưa cô đến bệnh viện? Từ khi biết mình bị bệnh, cô liền cắt đứt liên lạc cùng tất cả bạn bè, phòng cũng là thuê ở chỗ khác, bọn họ không thể biết, chẳng lẽ là chủ nhà? Bà ấy hẳn không hảo tâm như vậy đâu?

Hạ Tình lại không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, cô hiện giờ muốn đi WC, bình truyền dịch mới truyền được một nửa, nếu kêu hộ sĩ vào giúp cô đi WC thì quá phiền toái cho bọn họ, cô trực tiếp gỡ bình truyền dịch xuống, chính mình tự cầm đi về hướng buồng vệ sinh.

Vừa tiến vào buồng vệ sinh lại phát hiện có gì đó không ổn - cô có thể đi lại?!!

Ung thư thời kỳ cuối, toàn thân đau đến tận xương, cô động một ngón tay cũng khó khăn, sau đó đau đớn đem dây thần kinh đều tê mỏi, miệng không thể nói, mũi không thể ngửi, đại tiểu tiện mất khống chế, phân nướƈ ŧıểυ cơ hồ toàn bộ kéo ở trên giường. Hiện tại, cô cư nhiên có thể xuống giường, lại còn có thể đi lại, càng kỳ quái là cô cư nhiên có cảm giác muốn đi WC, giống như trên người không có bất kỳ đau đớn gì.

Hạ Tình quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bồn rửa mặt bên trên có một cái gương, Hạ Tình quay đầu hướng trong gương nhìn, trong gương quả nhiên là chính cô a.......

Và nhiều thứ khác nữa.......

Nhìn kỹ Hạ Tình mới phát hiện một vài chỗ kỳ quái, cô vội vàng lại gần gượng hơn. Đầu tiên, cô ngạc nhiên chính là, chóp mũi của cô có một nốt ruồi nhỏ giờ lại không thấy? Hơn nữa đôi mắt cô khi nào biến thành hai mí? Còn có, cái nũi cô thế nhưng trở nên cao như vậy? Gương mặt này nguyên lai vẫn là gương mặt trước kia, giống như đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, so với trước kia càng trở nên xinh đẹp hơn.

Tất cả điều này đều khó có thể tin được, cô nhớ rõ ràng mình đã chết, chính là vừa tỉnh lại ở bệnh viện, hơn nữa trên người cũng không đau, nét mặt cũng thay đổi. Chuyện gì xảy ra vậy?

Cứ như vậy suy nghĩ đến khi đột nhiên nhìn qua gương đến ngực chỗ đeo một cái bảng tên, cô vội cầm lấy xem, vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng sợ.

Trình Khanh Khanh!

Tên bảng tên này thế nhưng là Trình Khanh Khanh?! Cô hẳn tên là Hạ Tình không phải sao? Vì sao lại là Trình Khanh Khanh?!

Cô thật muốn đi vệ sinh, cũng chưa quan tâm đến nghi vấn mà chạy vào nhà vệ sinh trước. Đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, giống như có người càm châm đâm vào đâu cô vậy.

Cô nhìn thấy chính mình cuồng loạn đập đồ vật xung quanh. Cô giống như vô cùng sợ hãi, sợ thứ gì đó tới gần, cô cảm giác cánh tay mình bò đầy những con nhện ghê tởm, cô điên cuồng muốn đem những con nhện đó hất ra, cô không màng tất cả, đem cánh tay cào đến chảy máu.

Có một người đàn ông đột nhiên từ cửa tiến vào, trên mặt tràn đầy đau lòng, anh đem áo khoác ngoài cởi ra, vén tay áo sơmi lên, đưa cánh tay trần trụi đến trước mặt cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu lộ ra nôn nóng: "Khanh Khanh, đừng cào chính mình, anh không sợ đau, đến cào anh đi." Anh vội vàng đem tay cô đặt trên cánh tay mình, trong trạng thái cuồng loạn, cô điên cuồng không khách khí cào ra đầy những vết máu đỏ tươi.

Mà anh ta một chút cũng không nhúc nhích, giống như không cảm giác được đau đớn. Cho đến khi cô mệt mỏi, anh mới một tay đem ôm vào trong ngực, dịu dàng vỗ lưng cô, một cái tay khác say đắm vuốt ve tóc cô. Anh hôn lêи đỉиɦ đầu cô, thanh âm nhu hòa đến kỳ cục:"Tốt rồi, không phải sợ, anh ở chỗ này, anh vẫn luôn ở chỗ này."

Hồi ức đến chỗ này liền dừng lại, cô muốn nhớ tiếp nhưng càng cố gắng thì đầu càng đau như có hàng ngày cây châm cắm vào vậy.

Hạ Tình chậm rãi từ trên bồn cầu ngồi xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ trán, qua một hồi lâu, cơn đau đầu qua đi mới chậm rãi bình ổn ngồi dậy.

Trong lòng nghi ngờ càng nặng, vì sao trong đầu cô lại có một đoạn ký ức như vậy, những ký ức này hoàn toàn không thuộc về cô, còn có người đàn ông kia là ai, vì sao lại đối tốt với cô như vậy, anh ta kêu cô là Khanh Khanh?

Cô lại nhìn nhìn bảng tên trước ngực, Trình Khanh Khanh.

Trời ạ, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trong lúc cô đang trầm tư, nghe thấy cửa kính nhôm hợp kim của nhà vệ sinh truyền đến tiếng đập cửa không nặng không nhẹ, sau đó một giọng nữ ôn nhu truyền tới:"Bạch phu nhân. Bạch phu nhân, cô đã thức chưa?"

Bạch phu nhân?! Cô ta kêu cô là sao?

Hạ Tình đứng dậy mở cửa ra, đang muốn dò hỏi, lại thấy đứng trước cửa là một hộ sĩ mặc áo blouse trắng, vừa thấy cô, trong mắt liền hiện lên vui mừng:"A Bạch phu nhân, cô thật sự tỉnh?" Sau đó không đợi cô mở miệng liền xoay người chạy ra ngoài cửa phòng hét lớn:"Bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu, Bạch phu nhân tỉnh."

"Cái kia....."Hạ Tình đang muốn nói chuyện, lại thấy vài người từ cửa bước vào, cầm đầu là một người mặc áo blouse trắng gương mặt vuông vắn, mang cặp kính to, theo sau còn có mấy hộ sĩ.

Bác sĩ kia vừa vào cửa nhìn thấy cô liền hướng về phía mấy hộ sĩ kia phân phó:"Mau đem Bạch phu nhân đỡ lên giường, còn có, gọi điện thoại cho Bạch tiên sinh gấp, nói Bạch phu nhân đã tỉnh."

Mấy hộ sĩ kia nghe hắn nói liền vội đi tới giúp cô cầm bình truyền dịch, mấy người khác sức lực lớn một chút liền đỡ cô nằm lên giường.

"Tôi........."

Vị bác sĩ kia không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, dùng ống nghe kiểm tra tim cho cô xong, lại bẻ ra mí mắt cô nhìn nhìn.

Kiểm tra xong, bác sĩ lại lui ra sau một chút, tươi cười hỏi:"Bạch phu nhân, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Hạ Tình ngây thơ lắc đầu, "Không có."

Bác sĩ nghe xong lời cô nói, có chút nghi ngờ, hắn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, thật cẩn thận thăm dò nói: "Bạch phu nhân, cô thấy tôi là quái vật hay là người?"

"......" Nếu không phải hắn ăn mặc áo blouse trắng, Hạ Tình quả thực cảm thấy hắn có bệnh, thế nào lại hỏi cô vấn đề ngu ngốc như vậy, cô theo bản năng sau này rụt rụt, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, "Đương...... Đương nhiên là người a, sao anh lại hỏi như vậy ?"

Vị bác sĩ kia cùng hộ sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ, nhíu chặt mày, giống như biểu hiện của cô không thể tưởng tượng......

Bác sĩ chăm chú nhìn cô một lát, mà Hạ Tình bị hắn nhìn như nhìn quái vật đến cả người phát mao, dường như vì chứng minh chính mình không phải quái vật, cô càng thêm mở to một đôi mắt trong trẻo cùng hắn nhìn nhau, bác sĩ ý thức được mình như vậy thực không lễ phép, xấu hổ khụ một tiếng, sắc mặt ngưng trọng cùng hộ sĩ bên cạnh trao đổi ánh mắt, lại hướng cô cười hì hì nói: "Bạch phu nhân nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng tôi lại đến thăm cô."

"A, cái kia......"

Hạ Tình còn chưa kịp nói, một đám bác sĩ cùng hộ sĩ đã nhanh như chớp rời khỏi phòng bệnh.

Cô hiện tại là càng thêm ngốc, sao cô cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình quái quái? Còn có bọn họ tại sao lại kêu cô là Bạch phu nhân? Cô đến hôn còn chưa có kết, sao tự nhiên lại trở thành cái gì Bạch phu nhân?

Mấy vấn đề này một cái tiếp một cái lẻn vào trong óc cô, suy nghĩ cái này lại tưởng cái kia, như gần hiểu ra lại tựa như không hiểu, cũng không biết qua bao lâu, trên cửa lại truyền đến vài tiếng đập không nhẹ không nặng , cô tưởng bác sĩ quay lại, đang muốn mở miệng kêu tiến vào, người bên ngoài cũng đã vặn then cửa.

Người tới cũng không phải bác sĩ.

Hạ Tình vừa thấy người này liền lắp bắp kinh hãi, người này, còn không phải là người đàn ông vừa mới xuất hiện trong mảnh ký ức kia của cô sao?