Chương 12: Kích cỡ

Trình Khanh Khanh nghe thấy tiếng động, cả giác như có tia chớp đánh vào đầu, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Bạch Duyên Đình đang đứng cách đó không xa, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.

Những lời cô vừa mới nói, là chỉ muốn cho Mạch Gia Hân câm miệng! Ai ngờ lại bị anh nghe thấy tờn bộ, anh sẽ nghĩ gì về cô đây?

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, sớm biết như vậy vừa rồi đã không hơn thua cùng Mạch Gia Hân.

Bạch Duyên Đình chậm rãi đi tới, hướng về phía cô mang theo ý cười nồng đậm, lại nhìn về phía Mạch Gia Hân, trong ánh mắt đổi thành từng tia sắc bén.

Mạch Gia Hân cũng đứng dậy, vẻ mặt trào phúng nhìn Trình Khanh Khanh, lời nói ra lại hướng về phía Bạch Duyên Đình "Nhìn dáng vẻ này, ánh mắt của Duyên Đình anh cũng chỉ có vậy thôi sao."

Trình Khanh Khanh càng cảm thấy xấu hổ.

Bạch Duyên Đình không đồng ý "Con người của tôi cũng không biết tại sao, đối với người khác luôn lộ ra khôn khéo, nhưng đối với Trình Khanh Khanh lại như mắt mù vậy, tất cả những gì của cô ấy tôi đều cảm thấy tốt."

"..." Mạch Gia Hân không còn lời gì để nói.

Bạch Duyên Đình cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện vô nghĩa, vẫy tay về phía Khanh Khanh, Trình Khanh Khanh cắn cắn môi, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo anh rời khỏi hoa viên.

Một đường đi, tuy cô luôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh vẫn luôn dán chặt lên người cô, Trình Khanh Khanh thật là hận không thể đào một cái hố để chui vào ngay lập tức.

Tuy anh nói với Mạch Gia Hân là như vậy, nhưng ai biết trong lòng anh lại nghĩ như thế nào, cô hiện tại đúng là xấu hổ囧 muốn chết, cái gì mà kích cỡ của anh, cái gì mà tư thế trên giường, có phải anh cảm thấy cô rất vô sỉ hạ lưu - dâʍ đãиɠ hay không?

"Em... Muốn biết kích cỡ của anh?" Thanh âm của anh mang theo ý cười trầm thấp truyền xuống.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu "Đùng" một tiếng vang dền, trên mặt giống như có ngọn lửa nướng qua, cô cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới nói: "Về... Về sau có cơ hội lại nói."

"Ồ..." Anh hàm chứa ý cười đáp nhẹ một tiếng, lại không có nói nữa.

Trình Khanh Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô và anh cùng nhau đi vào phòng khách, Bạch Hạo Hiên cũng đã trở lại, thấy hai người tiến vào, hắn ngẩng đầu ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng rất nhanh đã dời mắt đi, làm bộ không thèm để ý.

Trình Khanh Khanh cũng không đi để ý nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ làm thế nào cùng hắn hảo hảo phân rõ giới hạn.

Bạch lão tiên sinh ngồi trên sô pha, Bạch Duyên Đình mang theo Trình Khanh Khanh đi đến trước mặt ông, trên mặt mang ý cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh "Bạch lão tiên sinh, ngài chưa được sự cho phép của tôi đã đem vợ tôi tới đây, có phải là không được lễ phép cho lắm?" Gọi ba của mình là Bạch lão tiên sinh, rõ ràng là cố ý lộ ra xa cách.

Bạch lão tiên sinh lại không tức giận, phảng phất như đã quen với anh như vậy, "Khanh Khanh là vợ của con, cũng là con dâu của ta, ta đưa nó đến đây ăn bữa cơm, chuyện này có gì sai?"

"Con dâu của ngài?" Anh nhìn về phía Bạch Hạo Hiên cùng Lương San, tươi cười lại mang theo trào phúng nói "Con dâu của ngài ở đó, Khanh Khanh nhà chúng tôi với không nổi."

Sắc mặt Bạch lão tiên sinh có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường "Nếu đã đến rồi, thì cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Bạch Duyên Đình cười lạnh một tiếng "Ăn cơm sao, muốn ăn thì tâm tình thoải mái mới xem là ăn cơm, nếu mọi người ở bên nhau đều cảm thấy xấu hổ, không thoải mái, cần gì phải ép buộc cùng nhau ăn cơm chứ!"

Khuôn mặt của Bạch lão tiên sinh trầm xuống, không nói chuyện, mà Bạch Duyên Đình cũng đã xoay người rời đi, người chung quanh hiển nhiên cũng đã quá quen với loại trường hợp này rồi, nên cũng không có ai dám đứng dậy khuyên nhủ.

Trình Khanh Khanh không dự đoán được quan hệ giữa Bạch Duyên Đình cùng ba anh lại thành như vậy, toàn bộ quá trình cũng không dám nói một lời, nhìn mọi người xấu hổ cười cười liền cũng đi theo anh rời đi.

Trình Khanh Khanh đi theo anh lên xe, nhịn không được hỏi: "Anh cùng ba anh..."

Bạch Duyên Đình cười phản bác "Anh cùng ông ấy quan hệ không tốt lắm, về sau nếu ông ấy lại muốn gặp em, em cũng không cần để ý đến ông ấy."

"...." Trình Khanh Khanh đại khái cũng đoán được quan hệ giữa anh và ba không tốt, xem thái độ anh đối đãi với một nhà dì Văn sẽ biết, nhưng không nghĩ sẽ căng đến như vậy, liền hổ thẹn nói: "Em cũng không biết..."

"Không có gì, đừng nghĩ quá nhiều."

Khi nói chuyện anh đã bắt đầu khởi động xe rồi lên đường.

Kỳ thật dọc theo đường, trong lòng Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn buồn, vô cùng hụt hẫng, vừa nãy lúc cô cùng Mạch Gia Hân nói chuyện vẫn luôn ra vẻ không để ý đến, nhưng thực tế, khi nghe Mạch Gia Hân nói lúc trước cô ta thiếu chút nữa kết hôn với Bạch Duyên Đình trong lòng cô không phải không khó chịu.

Những lời đó cô vẫn luôn để trong lòng, nhịn trong chốc lát liền không nín được, "Vừa rồi vị mạch tiểu thư kia tìm em có nói vài lời, cô ấy nói trước đây anh thiếu chút nữa cùng cô ấy kết hôn, đúng không?"

Cô cho rằng lời này nhiều ít cũng sẽ làm anh bối rối trong chốc lát, không ngờ anh chỉ cười cười "Ừ"

Anh trả lời dứt khoát như vậy, tâm Trình Khanh Khanh tức khắc trùng xuống, rồi lại nghe anh nói: "Anh cùng cô ta có quan hệ không phải vì tình cảm, chỉ là vì lợi ích của nhau mà thôi."

Nghe được lời này của anh tâm cô liền hòa hoãn không ít, nhưng nghĩ đến anh có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, có lẽ lúc cô còn trong bụng mẹ đã bắt đầu yêu đương rồi, lại nhịn không được hỏi một câu: "Trước đây anh từng có bao nhiêu người phụ nữ?"

Nghe được câu này, Bạch Duyên Đình lại cười càng thêm vui vẻ, "Anh đời này chỉ có duy nhất một cô gái là em đó."

"Phải không?"

"Phải!"

Mặc kệ anh nói có phải thật không, dù sao đáp án này làm cô rất thoải mái, chuyện bị Mạch Gia Hân làm cho không thoải mái nháy mắt liền tan thành mây khói.

Hai người lặng im, Bạch Duyên Đình lại đột nhiên hỏi một câu "Khanh Khanh, em vừa mới ghen sao?"

Trình Khanh Khanh mặt ửng hồng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ "Em không nên ghen sao?"

Cả khuôn mặt của Bạch Duyên Đình đều đang cười, tươi cười lan đến tận trong ánh mắt, như tùy thời đều có thể tràn ra ngoài "Nên! Trên đời này em là người có tư cách ăn dấm của anh nhất!" Dừng một chút lại nói: "Tuy nhiên, con người anh trong ngoài đều thanh thanh bạch bạch, đại khái cũng không có dấm có thể cho em ăn, em có thể ăn cũng chỉ là một ít phi dấm không liên quan, bất quá phi dấm cũng là dấm, có ăn là được."

Trình Khanh Khanh nghe anh nói, phụt cươi ra một tiếng, liếc anh một cái "Anh đúng là cái gì cũng có thể nói."

Lúc hai người về đến nhà trợ lý của Bạch Duyên Đình - Tiểu Vương đã đón hai tiểu bảo bối về nhà.

Cửa chính không đóng, lúc hai người đi vào bọn trẻ cũng không phát hiện ra, giờ phút này hai tiểu bảo bối đang ghé vào trên bàn cạnh cửa sổ sát đất viết viết vẽ vẽ cái gì đó, hai đứa đều vẽ vô cùng nghiêm túc, lúc Tiểu Cảnh suy tư luôn có thói quen cắn cắn môi, mà Tiểu Nhã lại thích dùng đầu bút chì chọc chọc gương mặt, hai tiểu đoàn tử phấn nộn vô tình làm những động tác nhỏ này,làm Trình Khanh Khanh chỉ muốn chạy đến hôn lên mỗi cái mặt phấn nộn kia một cái.

Tiểu Cảnh vẽ xong tranh của mình, quay đầu nhìn thoáng qua giấy của em gái, ôn nhu hỏi: "Tiểu Nhã vẽ cái gì?"

Tiểu Nhã ghé vào trên bàn, miệng hơi chu lên, thanh âm mềm mại trả lời: "Em vẽ một đóa hoa, đóa hoa này có thể phù hộ mẹ không sinh bệnh nữa." Phảng phất nghĩ tới cái gì, Tiểu Nhã quay đầu vẻ mặt lo lắng nhìn anh trai. "Anh ơi, anh nói mẹ sẽ rời khỏi chúng ta sao?"

Anh trai lập tức kiên định lắc đầu "Không đâu! Em đừng lo lắng!"

Tiểu Nhã vẫn không yên tâm, giọng nói đê đê trầm trầm, mang theo một chút đáng thương, "Em không muốn mẹ lại sinh bệnh, em không muốn mẹ lại về bệnh viện, ba cần mẹ, anh cũng caand mẹ, Tiểu Nhã càng cần mẹ nữa!"

Tiểu Cảnh xoa tóc bé, hướng bé nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Tin anh đi, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta." Lại sợ em gái không tin, duỗi tay ôm em vào lòng, ôn nhu xoa tóc em, "Mẹ sẽ luôn ở cùng chúng ta, cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Trình Khanh Khanh thấy thế chỉ cảm thấy như có một bàn tay bóp chặt lấy tim cô, đau đến nói không thành lời.

Trước kia Trình Khanh Khanh là một bệnh nhân tâm thần, nếu muốn gặp mặt bọn trẻ cũng phải cách một tầng pha lê, mấy năm nay chắc cũng không cảm nhận được bao nhiêu tình thương của mẹ, yêu cầu như vậy bé cũng có thể nghĩ ra.

Cô trong lúc nhất thời tràn lan tình thương của mẹ, vội vàng ssi đến cạnh hai đứa ôn nhu nói: "Tiểu Cảnh Tiểu Nhã, ba mẹ về rồi."

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu thấy quả nhiên ba mẹ đã trở lại, vội vàng trèo xuống từ bên bàn, rải chân ngắn nhỏ lộc cộc hướng bên này chạy, Bạch tiên sinh đi ở phía trước, mắt thấy hài tử chạy tới, anh vội vàng vươn tay ra đón, nhưng mà bạn nhỏ Tiểu Cảnh chạy ở phía trước lại chỉ là kêu anh một tiếng ba liền nhào vào trong lòng mẹ, Bạch tiên sinh vói tay qua chỉ dính một chút góc áo của bé, bị con trai làm lơ, Bạch tiên sinh có chút khổ sở, mắt thấy con gái nhỏ cũng hướng bên này chạy tới, anh vội vàng lại tha thiết vươn tay.

Bạn nhỏ Tiểu Nhã vốn dĩ muốn đi ôm mẹ, nhưng khi chạy đến bên người ba lại nhìn anh có chút đáng thương, mắt thấy mẹ đã đem anh trai bế lên, đôi mắt to như hạt châu của bé xoay chuyển, lại nhìn qua ba mình, nghĩ thầm, nhìn ba đáng thương như vậy, ôm ba một cái đi, liền vươn tay nhỏ ôm lấy cổ anh, Bạch tiên sinh tức khắc vui mừng cười cười, đôi tay vừa nhấc đem bé ôm lên.

Bạch tiên sinh cảm thấy, con trai gì đó quả nhiên không đáng tin cậy a, vẫn là tiểu tình nhân của anh vừa ấm áp lại đáng yêu.

Trình Khanh Khanh ôm Tiểu Cảnh ngồi xuống sô pha, từ ái hỏi một ít bé chuyện ở trường học, bạn nhỏ Tiểu Cảnh đều vui vẻ nhất nhất nói cho cô, Bạch Duyên Đình cũng ôm tiểu tình nhân của mình ngồi xuống sườn sô pha khác, nhưng vừa mới ngồi xuống, bạn nhỏ Tiểu Nhã liền từ trên đùi anh nhảy xuống lộc cộc chạy đến bên cạnh mẹ và anh trai, Trình Khanh Khanh đỡ bé ngồi lên cạnh mình, bé liền vươn bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay cô đem khuôn mặt nhỏ gắt gao dán lên.

Vật nhỏ trong lòng Bạch tiên sinh liền cứ như vậy mất đi, chỉ cảm thấy ngực vừa mới ấm áp giờ phút này đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh nhìn bên kia hoà thuận vui vẻ, mẫu tử ba người họ chẳng ai để ý đến anh , tức khắc có chút buồn bực, nhưng khi nhìn ba người họ vui vẻ như vậy anh lại thấy trong lòng thư thái lạ thường.

Anh không có mơ ước gì cao xa, chỉ mong có thể cùng cô sinh sống vui vẻ hòa thuận như hiện tại là đủ rồi.

"Mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ được không?" Lúc bạn nhỏ Tiểu Cảnh nói những lời này mắt to tràn đầy chờ mong, môi nhấp đến gắt gao, đôi tay nhỏ cũng gắt gao nắm ở một bên, cả người lộ ra khẩn trương, quả thực cực kỳ giống tiểu nam hài đang thổ lộ với người yêu.

Trình Khanh Khanh nhịn không được cười cười, dùng cái trán mình cọ cọ trán bé, cười nói: "Tất nhiên là được rồi."

Bạn nhỏ Tiểu Nhã cũng vội vàng dùng thanh âm mềm mại nói: "Con cũng muốn!"

Trình Khanh Khanh đem thân thể mềm mại của con gái ôm vào lòng, ở trên má bé hôn một cái, "Tất nhiên là phải có Tiểu Nhã rồi."

Bạch tiên sinh vẫn luôn bị làm lơ cố ý muốn tìm một chút cảm giác tồn tại của bản thân,giờ phút này đã đem hai bàn tay giao nhau vòng ôm đầu gối, hơi cong thân thể hướng bọn họ nhìn qua, trên mặt mang theo chút bi thương của một người cha bị vứt bỏ, "Các con đều ngủ cùng mẹ, còn ba thì sao? Các con nỡ bỏ ba một mình sao?

Hai bạn nhỏ Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã liếc nhìn nhau, lại hướng ba mình nhìn qua, rồi quay lại nhìn mẹ.

"Mẹ, hay là cho ba ngủ cùng chúng ta nhé, ba cũng đã lớn tuổi rồi, thật đáng thương." Tiểu Cảnh vẻ mặt nghiêm túc hướng Khanh Khanh nói.

Tuy con trai nói thế làm Bạch tiên sinh cảm thấy rất vui, nhưng, "Ba lớn tuổi khi nào chứ?"

Bạn nhỏ Tiểu Cảnh lại không phục đô đô miệng, "Vốn dĩ chính là như vậy mà, ba so mẹ lớn hơn nhiều như vậy, có thể làm chú của mẹ rồi đấy."

Trình Khanh Khanh: "..."

Bạch Duyên Đình: "..."

Bạch tiên sinh bị con trai chọc trúng chỗ đau, dựa thật mạnh vào sô pha một cái, không nói.

Khi Trình Khanh Khanh lần đầu tiên thấy Bạch Duyên Đình thì cảm thấy anh khả năng so với cô lớn hơn một chút, giờ nghe Tiểu Cảnh nói như vậy, chẳng lẽ anh so với cô không chỉ lớn hơn một chút sao? Thế nhưng nhìn không ra đó......

Bạn nhỏ Tiểu Nhã tuy không thích nói chuyện, nhưng lại luôn là tri kỷ nhất, nhìn bộ dáng của ba có vẻ như rất khổ sở, bé liền bắt lấy tay mẹ quơ quơ, vẻ mặt thiên chân vô tà lại mang theo ngữ khí cầu xin nói: "Ba rất muốn ngủ cùng mẹ, mẹ cũng cho ba ngủ cùng chúng ta đi?"

Câu "Ba rất muốn ngủ cùng mẹ" kia làm mặt Trình Khanh Khanh nóng lên, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề "Kích cỡ" vừa nãy cô liền càng cạn cmn lời囧, vội vàng đem Tiểu Nhã bế lên tới đem mặt mình cọ cọ cổ bé, lấy chuyện này để che dấu vẻ khác thường trên mặt, ra vẻ đạm nhiên cười nói: "Được, vậy thì thêm cả ba."

Bạch tiên sinh vốn dĩ đang ngồi dựa trên sô pha vừa nghe thấy lời này lại đột nhiên thẳng eo lên, bất quá anh vẫn phải giả bộ bình tĩnh, thần sắc đạm nhiên nhìn ra cửa sổ, bộ dáng như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì, một lát sau, thấy được khả năng mình không thể ngăn được khóe miệng tràn ra cười, anh dì Trương đã chuẩn bị cơm xong chưa. "Sau đó mới bước chân cứng đờ rời đi.