Chương 15: Giáo huấn

Bạch Hạo Hiên không ngờ tới Bạch Duyên Đình lại đột nhiên xuất hiện, lúc này ngẩn người, vô thức buông tay cô ra, nhưng dù cho như thế, tay còn lại vẫn túm chặt cổ tay cô.

Bạch Duyên Đình nhìn lướt qua, biểu lộ càng hung ác nham hiểm.

Anh bước nhanh tới chỗ hai người, không nói hai lời, giơ lên nắm đấm không chút khách khí đập lên mặt Bạch Hạo Hiên, mà Bạch Hạo Hiên cũng không có ý định tránh, chịu một quyền này của anh, tay đang nắm lấy tay Trình Khanh Khanh cũng buông lỏng ra.

Bạch Duyên Đình không dừng lại, không đợi Bạch Hạo Hiên đứng vững, lại vung thêm một quyền trên mặt hắn.

"Còn hại cô ấy chưa đủ sao? Vì cái gì còn muốn trêu trọc cô ấy?! Vì cái gì?!"

Anh thét lên, lại đập hai quyền vào mặt hắn.

Trình Khanh Khanh hoàn toàn không ngờ tới người trước kia ôn nhu như nước lại trở nên như vậy, động tác không lưu tình chút nào, như là muốn đánh chết Bạch Hạo Hiên.

Đợi đến khi Bạch Hạo Hiên không đứng dậy được nữa Bạch Duyên Đình mới bỏ qua, quay đầu nhìn thấy một mặt kinh ngạc một mặt sợ hãi của Trình Khanh Khanh, tựa như trong mơ đột nhiên bừng tỉnh, thần sắc anh hốt hoảng nhìn lại hai tay một chút, lại khẩn trương nhìn về phía cô, bước đến phía cô nhưng đột nhiên dừng lại, có lẽ vì sợ cô cảm thấy ghê tởm.

"Khanh Khanh anh. . . Đừng sợ anh được không? Không cần phải sợ. . ." Anh cẩn thận từng li từng tí an ủi cô.

Trình Khanh Khanh ngược lại không có sợ anh, cô thấy ánh mắt anh lúc nhìn lòng bàn tay anh thấy đang chảy máu, giờ phút này đang rò rỉ chảy ra máu, ánh mắt cô xiết chặt, vội vàng chạy tới một mặt khẩn trương kéo tay anh nói: "Làm sao chảy máu rồi? Nhanh, chúng ta nhanh đi bệnh viện!"

Trình Khanh Khanh luống cuống tay chân móc ra chiếc khăn tay từ trong túi thấm lên, dắt lấy bàn tay của anh đi xuống lầu, cũng không để ý đến Bạch Hạo Hiên đang không đứng dậy được.

Người chụp ảnh nghe thấy Bạch Duyên Đình đến cũng vội chạy tới, nhìn thấy tình hình này cũng giật nảy mình, chẳng qua Trình Khanh Khanh lại không kịp đi để ý, kéo Bạch Duyên Đình lên xe, thế nhưng là vừa lên xe cô mới phát hiện mình không biết lái xe, lập tức cuống đến phát khóc.

"Làm sao bây giờ? Em không biết lái xe! Em đi tìm người hỗ trợ!"

Nói xong liền chạy xuống xe, Bạch Duyên Đình vội vàng kéo tay cô, ôn nhu nói: "Ở đây có thuốc, em giúp anh tiêu trừ độc, rồi dùng thuốc tiêu viêm là được, vết thương nhỏ như vậy đi bệnh viện."

Trình Khanh Khanh lúc này mới yên tâm một chút, theo chỉ dẫn của anh lấy hòm thuốc ra, dùng cồn trừ độc, lại bôi chút thuốc, cẩn thận từng li từng tí dùng băng gạc gói kỹ.

Bạch Duyên Đình lo lắng cô sẽ bị anh dọa cho phát sợ, bởi vì anh đã từng dọa sợ cô, những năm này, bởi vì có cô bên người, anh rất ít khi nổi giận, chỉ là hôm nay nhịn không được.

Nhưng không nghĩ tới, cô lại một chút cũng không có sợ anh, không chỉ thế ngược lại còn lo lắng miệng vết thương của anh, thật ra vết thương ấy tính là gì đâu, thế nhưng anh không muốn ngăn cản cô, anh hưởng thụ dáng vẻ cô khẩn trương vì anh, rất nhiều năm, cô lại có thể quay đâì nhìn anh.

Mỉm cười, nhìn vết thương được cô xử lý, nghĩ đến vừa nãy, ánh mắt của hắn lập tức ngầm ngầm, "Hạo Hiên giống như bị thương nặng hơn"

Trình Khanh Khanh căng thẳng trong lòng, anh có ý gì, cô không ngẩng đầu, nói: "Hắn bị thương có nặng hay không em không xen vào, công khai đùa giỡn chị dâu mình, đáng bị đánh."

Bạch tiên sinh nghe nói như thế cảm giác càng thư thái.

Giúp anh xử lý miệng vết thương xong, Trình Khanh Khanh lúc này mới nghiêm mặt nói: "Đúng, làm sao anh đến rồi?"

"Lo lắng em không thích ứng, đến xem một chút."

"Có gì lo lắng?" Nhưng được anh quan tâm như vậy cô cũng rất vui.

Bạch tiên sinh tâm tình rất tốt, vải băng vết thương buộc thành đôi tai thỏ, anh lại cảm thấy rất đáng yêu, giống như cô, giống như hai bảo bối cô sinh cho anh.

"Đúng rồi, bên này hoàn cảnh thế nào? Có thích hay không?" Bạch Duyên Đình chuyển chủ đề.

"Còn tốt."

"Nếu như thích, vậy anh liền để tiểu Vương tới nói chuyện, em ngày mai có thể đến học."

Trình Khanh Khanh cảm kích gật đầu, "Được."

Mặc dù Bạch Duyên Đình bị thương ở tay, nhưng vẫn kiên trì đưa cô trở về, khi cô vào đến cửa rồi mới quay lại công ty.

Trình Khanh Khanh về đến nhà chuẩn bị một chút thiết bị quay chụp, chẳng bao lâu bọn nhỏ liền trở về, bọn nhỏ trở về không lâu Bạch Duyên Đình cũng trở về, Trình Khanh Khanh nghĩ đến anh ở bên ngoài làm việc, tiếp xúc với nữ nhân khẳng định không ít, anh ưu tú như vậy, khẳng định có không ít nữ nhân để ý, cho nên cô nhất định phải đối tốt với anh, để cho mình càng có ưu thế cạnh tranh, lại nói anh những năm này vì cô vất vả cô đã rất áy náy, cô bây giờ cũng tốt, là trở về với anh, anh bận bịu bên ngoài cả ngày, cũng có một chỗ ấm áp để trở về.

Cô giúp anh chuẩn bị dép lê, lại nhớ anh thích đọc báo chí, liền để sẵn báo chí lên bàn.

Làm xong đây hết thảy liền ôm Tiểu Cảnh cắt móng tay.

Chẳng được bao lâu Bạch tiên sinh trở lại, vừa vào cửa nhìn thấy dép lê anh ngẩn người, anh không muốn người khác đυ.ng vào đồ của anh, Dì Trương sẽ không chuẩn bị cái này, nghĩ đến một loại khả năng nào đó, Bạch tiên sinh khóe miệng chậm rãi cong lên, trong lòng cũng ấm lên, rất dễ chịu.

Đổi giày đi tới, Tiểu Nhã dựa vào người mẹ, Tiểu Cảnh được mẹ ôm vào ngực cắt móng tay, mẹ con ba người nghe được tiếng bước chân, nhao nhao ngẩng đầu nhìn, hai tiểu bảo bối vội vàng thân thiết kêu: "Ba ba."

Bạch Duyên Đình lên tiếng, "Hôm nay có nghe lời không?"

"Có ạ." Tiểu Cảnh giòn tan trả lời.

Bạch Duyên Đình ngồi xuống ghế salon, lại nhìn về phía Tiểu Nhã, "E gái thì sao?"

Tiểu Nhã mở to con mắt, "Con cũng thế."

Bạch Duyên Đình yêu thương nhìn cô một cái, hơi cúi đầu liền thấy báo chí được xếp chỉnh tề và tách trà đã được pha sẵn, anh quay đầu nhìn về phía cô, cô thì vẫn chăm chú cắt móng tay cho tiểu Cảnh, vừa nãy anh đi vào cô cũng chỉ cười xem như chào hỏi.

Bạch Duyên Đình không chút biến sắc bưng trà uống một ngụm, cũng không biết có phải là tâm tình tốt hay không, trà này so với trước ngon hơn rất nhiều.

Mấy người cũng đều không nói gì thêm, co cắt móng tay cho con, anh vừa uống trà vừa nhìn cô, không biết vì cái gì, anh cảm thấy giờ phút này trong lòng tựa như đốt một cái chậu than, ấm áp dễ chịu một đường chảy qua toàn thân.

Anh chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh cùng cô có thể yên bình ngồi cùng một chỗ, cô yêu con, anh yêu cô.

Cô vì anh chuẩn bị dép, còn vì anh chuẩn bị trà, chỉ là làm những việc nhỏ, nhỏ đến có thể không đáng kể, thế nhưng là cho dù chỉ là việc nhỏ như vậy cũng đủ làm cho anh xúc động, dù là cô chỉ là mềm mại đáng yêu liếc anh một chút, cũng có thể để cho anh vui vẻ hồi lâu.

Chỉ cần có cô ở bên người, thế nào cũng là hạnh phúc..

Trình Khanh Khanh giúp Tiểu Cảnh cắt xong móng tay, Tiểu Cảnh liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế đọc sách, sau đó đến lượt tiểu Nhã, con bé vội để đồ chơi xuống, giống một con mèo nhỏ chạy vào trong ngực mẹ, đem hai bàn tay non nớt đưa tới, ngây thơ mềm nhu nhu nói: "Mẹ ơi con sợ cắt đến thịt đau đau."

Trình Khanh Khanh hai tay vuốt ve, cười nói: "Sẽ không!"

Bạch tiên sinh lưng tựa ở trên ghế sa lon, uống trà nhìn xem báo chí, ánh mắt thỉnh thoảng liền phải liếc nhìn ba mẹ con, anh luôn cảm thấy cô bất kể thế nào nhìn đều đẹp, bên trái nhìn có vẻ đẹp bên trái, bên phải nhìn có vẻ đẹp bên phải, mỗi một cái góc độ đều đẹp.

Tiểu Nhã ngoan ngoãn nằm trong ngực mẹ cắt móng tay, không muốn rời đi, ỷ lại trong ngực, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhìn mẹ mềm mềm mà nói: "Mẹ hôn con một cái nha."

Con bé mềm mềm giống như là một quả bông ấm áp nằm trong ngực, trên người nhàn nhạt mùi sữa thơm thỉnh thoảng nhào vào chóp mũi, khuôn mặt bé bỏng búng ra sữa, cảm giác chỉ cần bé nói muốn gì, đều có thể, muốn mặt trăng trên trời, cũng nguyện ý hái xuống cho bé.

Cho nên, nghe được như vậy, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trái tim mềm nhĩn, vội vàng hôn một cái, Tiểu Nhã liền hì hì bật cười, lại hôn lại mẹ một cái.

Bạch tiên sinh ngồi ở một bên nhìn xem hai mẹ con thân thiết, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cảm giác hạnh phúc bao quanh, hai người này đều là của anh.

Không chịu cô đơn, anh liền hướng đến Tiểu Nhã cười nói: "Vậy con cũng để ba hôn một cái được không?"

Tiểu Nhã bĩu môi, dùng tay nhỏ che mũi, nói: "Không muốn, ba ba một thân mùi khói."

". . ." Bị nữ nhi cự tuyệt Bạch tiên sinh trong lòng có chút bi thương, anh đem bả vai nâng lên ngửi ngửi, quả nhiên một thân mùi khói, con bé này di truyền từ mẹ thích sạch sẽ, chỉ cần trên người có mùi lạ liền không muốn gần anh, lập tức anh cũng không miễn cưỡng, từ từ uống một ngụm trà.

Tiểu Nhã được mẹ ôm nhìn thấy anh trai đang chơi xếp gỗ, bé liền chạy qua chơi, trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh, Bạch tiên sinh thấy hai tiểu bảo bối cuối cùng cũng không chiếm vợ anh nữa, liền cố ý vươn tay ra quan sát một chút, lầu bầu nói: "Móng tay anh cũng có chút dài."Bạch Hạo Hiên không ngờ tới Bạch Duyên Đình lại đột nhiên xuất hiện, lúc này ngẩn người, vô thức buông tay cô ra, nhưng dù cho như thế, tay còn lại vẫn túm chặt cổ tay cô.

Bạch Duyên Đình nhìn lướt qua, biểu lộ càng hung ác nham hiểm.

Anh bước nhanh tới chỗ hai người, không nói hai lời, giơ lên nắm đấm không chút khách khí đập lên mặt Bạch Hạo Hiên, mà Bạch Hạo Hiên cũng không có ý định tránh, chịu một quyền này của anh, tay đang nắm lấy tay Trình Khanh Khanh cũng buông lỏng ra.

Bạch Duyên Đình không dừng lại, không đợi Bạch Hạo Hiên đứng vững, lại vung thêm một quyền trên mặt hắn.

"Còn hại cô ấy chưa đủ sao? Vì cái gì còn muốn trêu trọc cô ấy?! Vì cái gì?!"

Anh thét lên, lại đập hai quyền vào mặt hắn.

Trình Khanh Khanh hoàn toàn không ngờ tới người trước kia ôn nhu như nước lại trở nên như vậy, động tác không lưu tình chút nào, như là muốn đánh chết Bạch Hạo Hiên.

Đợi đến khi Bạch Hạo Hiên không đứng dậy được nữa Bạch Duyên Đình mới bỏ qua, quay đầu nhìn thấy một mặt kinh ngạc một mặt sợ hãi của Trình Khanh Khanh, tựa như trong mơ đột nhiên bừng tỉnh, thần sắc anh hốt hoảng nhìn lại hai tay một chút, lại khẩn trương nhìn về phía cô, bước đến phía cô nhưng đột nhiên dừng lại, có lẽ vì sợ cô cảm thấy ghê tởm.

"Khanh Khanh anh. . . Đừng sợ anh được không? Không cần phải sợ. . ." Anh cẩn thận từng li từng tí an ủi cô.

Trình Khanh Khanh ngược lại không có sợ anh, cô thấy ánh mắt anh lúc nhìn lòng bàn tay anh thấy đang chảy máu, giờ phút này đang rò rỉ chảy ra máu, ánh mắt cô xiết chặt, vội vàng chạy tới một mặt khẩn trương kéo tay anh nói: "Làm sao chảy máu rồi? Nhanh, chúng ta nhanh đi bệnh viện!"

Trình Khanh Khanh luống cuống tay chân móc ra chiếc khăn tay từ trong túi thấm lên, dắt lấy bàn tay của anh đi xuống lầu, cũng không để ý đến Bạch Hạo Hiên đang không đứng dậy được.

Người chụp ảnh nghe thấy Bạch Duyên Đình đến cũng vội chạy tới, nhìn thấy tình hình này cũng giật nảy mình, chẳng qua Trình Khanh Khanh lại không kịp đi để ý, kéo Bạch Duyên Đình lên xe, thế nhưng là vừa lên xe cô mới phát hiện mình không biết lái xe, lập tức cuống đến phát khóc.

"Làm sao bây giờ? Em không biết lái xe! Em đi tìm người hỗ trợ!"

Nói xong liền chạy xuống xe, Bạch Duyên Đình vội vàng kéo tay cô, ôn nhu nói: "Ở đây có thuốc, em giúp anh tiêu trừ độc, rồi dùng thuốc tiêu viêm là được, vết thương nhỏ như vậy đi bệnh viện."

Trình Khanh Khanh lúc này mới yên tâm một chút, theo chỉ dẫn của anh lấy hòm thuốc ra, dùng cồn trừ độc, lại bôi chút thuốc, cẩn thận từng li từng tí dùng băng gạc gói kỹ.

Bạch Duyên Đình lo lắng cô sẽ bị anh dọa cho phát sợ, bởi vì anh đã từng dọa sợ cô, những năm này, bởi vì có cô bên người, anh rất ít khi nổi giận, chỉ là hôm nay nhịn không được.

Nhưng không nghĩ tới, cô lại một chút cũng không có sợ anh, không chỉ thế ngược lại còn lo lắng miệng vết thương của anh, thật ra vết thương ấy tính là gì đâu, thế nhưng anh không muốn ngăn cản cô, anh hưởng thụ dáng vẻ cô khẩn trương vì anh, rất nhiều năm, cô lại có thể quay đâì nhìn anh.

Mỉm cười, nhìn vết thương được cô xử lý, nghĩ đến vừa nãy, ánh mắt của hắn lập tức ngầm ngầm, "Hạo Hiên giống như bị thương nặng hơn"

Trình Khanh Khanh căng thẳng trong lòng, anh có ý gì, cô không ngẩng đầu, nói: "Hắn bị thương có nặng hay không em không xen vào, công khai đùa giỡn chị dâu mình, đáng bị đánh."

Bạch tiên sinh nghe nói như thế cảm giác càng thư thái.

Giúp anh xử lý miệng vết thương xong, Trình Khanh Khanh lúc này mới nghiêm mặt nói: "Đúng, làm sao anh đến rồi?"

"Lo lắng em không thích ứng, đến xem một chút."

"Có gì lo lắng?" Nhưng được anh quan tâm như vậy cô cũng rất vui.

Bạch tiên sinh tâm tình rất tốt, vải băng vết thương buộc thành đôi tai thỏ, anh lại cảm thấy rất đáng yêu, giống như cô, giống như hai bảo bối cô sinh cho anh.

"Đúng rồi, bên này hoàn cảnh thế nào? Có thích hay không?" Bạch Duyên Đình chuyển chủ đề.

"Còn tốt."

"Nếu như thích, vậy anh liền để tiểu Vương tới nói chuyện, em ngày mai có thể đến học."

Trình Khanh Khanh cảm kích gật đầu, "Được."

Mặc dù Bạch Duyên Đình bị thương ở tay, nhưng vẫn kiên trì đưa cô trở về, khi cô vào đến cửa rồi mới quay lại công ty.

Trình Khanh Khanh về đến nhà chuẩn bị một chút thiết bị quay chụp, chẳng bao lâu bọn nhỏ liền trở về, bọn nhỏ trở về không lâu Bạch Duyên Đình cũng trở về, Trình Khanh Khanh nghĩ đến anh ở bên ngoài làm việc, tiếp xúc với nữ nhân khẳng định không ít, anh ưu tú như vậy, khẳng định có không ít nữ nhân để ý, cho nên cô nhất định phải đối tốt với anh, để cho mình càng có ưu thế cạnh tranh, lại nói anh những năm này vì cô vất vả cô đã rất áy náy, cô bây giờ cũng tốt, là trở về với anh, anh bận bịu bên ngoài cả ngày, cũng có một chỗ ấm áp để trở về.

Cô giúp anh chuẩn bị dép lê, lại nhớ anh thích đọc báo chí, liền để sẵn báo chí lên bàn.

Làm xong đây hết thảy liền ôm Tiểu Cảnh cắt móng tay.

Chẳng được bao lâu Bạch tiên sinh trở lại, vừa vào cửa nhìn thấy dép lê anh ngẩn người, anh không muốn người khác đυ.ng vào đồ của anh, Dì Trương sẽ không chuẩn bị cái này, nghĩ đến một loại khả năng nào đó, Bạch tiên sinh khóe miệng chậm rãi cong lên, trong lòng cũng ấm lên, rất dễ chịu.

Đổi giày đi tới, Tiểu Nhã dựa vào người mẹ, Tiểu Cảnh được mẹ ôm vào ngực cắt móng tay, mẹ con ba người nghe được tiếng bước chân, nhao nhao ngẩng đầu nhìn, hai tiểu bảo bối vội vàng thân thiết kêu: "Ba ba."

Bạch Duyên Đình lên tiếng, "Hôm nay có nghe lời không?"

"Có ạ." Tiểu Cảnh giòn tan trả lời.

Bạch Duyên Đình ngồi xuống ghế salon, lại nhìn về phía Tiểu Nhã, "E gái thì sao?"

Tiểu Nhã mở to con mắt, "Con cũng thế."

Bạch Duyên Đình yêu thương nhìn cô một cái, hơi cúi đầu liền thấy báo chí được xếp chỉnh tề và tách trà đã được pha sẵn, anh quay đầu nhìn về phía cô, cô thì vẫn chăm chú cắt móng tay cho tiểu Cảnh, vừa nãy anh đi vào cô cũng chỉ cười xem như chào hỏi.

Bạch Duyên Đình không chút biến sắc bưng trà uống một ngụm, cũng không biết có phải là tâm tình tốt hay không, trà này so với trước ngon hơn rất nhiều.

Mấy người cũng đều không nói gì thêm, co cắt móng tay cho con, anh vừa uống trà vừa nhìn cô, không biết vì cái gì, anh cảm thấy giờ phút này trong lòng tựa như đốt một cái chậu than, ấm áp dễ chịu một đường chảy qua toàn thân.

Anh chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh cùng cô có thể yên bình ngồi cùng một chỗ, cô yêu con, anh yêu cô.

Cô vì anh chuẩn bị dép, còn vì anh chuẩn bị trà, chỉ là làm những việc nhỏ, nhỏ đến có thể không đáng kể, thế nhưng là cho dù chỉ là việc nhỏ như vậy cũng đủ làm cho anh xúc động, dù là cô chỉ là mềm mại đáng yêu liếc anh một chút, cũng có thể để cho anh vui vẻ hồi lâu.

Chỉ cần có cô ở bên người, thế nào cũng là hạnh phúc..

Trình Khanh Khanh giúp Tiểu Cảnh cắt xong móng tay, Tiểu Cảnh liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế đọc sách, sau đó đến lượt tiểu Nhã, con bé vội để đồ chơi xuống, giống một con mèo nhỏ chạy vào trong ngực mẹ, đem hai bàn tay non nớt đưa tới, ngây thơ mềm nhu nhu nói: "Mẹ ơi con sợ cắt đến thịt đau đau."

Trình Khanh Khanh hai tay vuốt ve, cười nói: "Sẽ không!"

Bạch tiên sinh lưng tựa ở trên ghế sa lon, uống trà nhìn xem báo chí, ánh mắt thỉnh thoảng liền phải liếc nhìn ba mẹ con, anh luôn cảm thấy cô bất kể thế nào nhìn đều đẹp, bên trái nhìn có vẻ đẹp bên trái, bên phải nhìn có vẻ đẹp bên phải, mỗi một cái góc độ đều đẹp.

Tiểu Nhã ngoan ngoãn nằm trong ngực mẹ cắt móng tay, không muốn rời đi, ỷ lại trong ngực, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhìn mẹ mềm mềm mà nói: "Mẹ hôn con một cái nha."

Con bé mềm mềm giống như là một quả bông ấm áp nằm trong ngực, trên người nhàn nhạt mùi sữa thơm thỉnh thoảng nhào vào chóp mũi, khuôn mặt bé bỏng búng ra sữa, cảm giác chỉ cần bé nói muốn gì, đều có thể, muốn mặt trăng trên trời, cũng nguyện ý hái xuống cho bé.

Cho nên, nghe được như vậy, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trái tim mềm nhĩn, vội vàng hôn một cái, Tiểu Nhã liền hì hì bật cười, lại hôn lại mẹ một cái.

Bạch tiên sinh ngồi ở một bên nhìn xem hai mẹ con thân thiết, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cảm giác hạnh phúc bao quanh, hai người này đều là của anh.

Không chịu cô đơn, anh liền hướng đến Tiểu Nhã cười nói: "Vậy con cũng để ba hôn một cái được không?"

Tiểu Nhã bĩu môi, dùng tay nhỏ che mũi, nói: "Không muốn, ba ba một thân mùi khói."

". . ." Bị nữ nhi cự tuyệt Bạch tiên sinh trong lòng có chút bi thương, anh đem bả vai nâng lên ngửi ngửi, quả nhiên một thân mùi khói, con bé này di truyền từ mẹ thích sạch sẽ, chỉ cần trên người có mùi lạ liền không muốn gần anh, lập tức anh cũng không miễn cưỡng, từ từ uống một ngụm trà.

Tiểu Nhã được mẹ ôm nhìn thấy anh trai đang chơi xếp gỗ, bé liền chạy qua chơi, trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh, Bạch tiên sinh thấy hai tiểu bảo bối cuối cùng cũng không chiếm vợ anh nữa, liền cố ý vươn tay ra quan sát một chút, lầu bầu nói: "Móng tay anh cũng có chút dài."