Chương 17: Mập mờ

Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì thêm, lẳng lặng ôm nhau.

Ngực anh rất ấm áp, nghe nhịp tim cũng rất thích, cơ tay vững chắc, cho dù ôm Khinh Khinh rất nhẹ nhưng vẫn có cảm giác, thân thể cô cuộn tròn trong ngực anh, tựa như bị bao bọc, để cô càng cảm thấy yên tâm.

Trình Khanh Khanh cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, chẳng được bao lâu liền lại ngủ thϊếp đi. Ngày thứ hai Trình Khanh Khanh tỉnh dậy rất sớm, cẩn thận chui ra từ trong ngực anh, hôn hai tiểu bảo bối một cái, cô liền nhẹ chân nhẹ tay xuống giường mặc quần áo.

Đây là ý định trước kia của cô, cô muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ba người, đã vợ người ta, mẹ trẻ con, nên có bộ dáng này.

Cô đi vào bếp, nấu mì, nướng bánh mì, lại bắt đầu cắt hoa quả. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Duyên Đình, cô giật nảy mình.

Nhưng anh cũng kinh ngạc nhìn cô, trên mặt lộ ra lo lắng cùng sợ hãi, giống như là chuyện đáng sợ gì phát sinh, thế nhưng thấy được cô, niềm vui tới quá nhanh, anh không kịp điều chỉnh khuôn mặt, chỉ như thế nhìn cô.

"Làm sao rồi?" Trình Khanh Khanh lo lắng hỏi một câu.

Sắc mặt của anh lúc này mới hoà hoãn lại, ánh mắt dừng trên người cô, lại nhìn xuống bàn ăn một chút, bởi vì vừa sợ bóng sợ gió một hồi lại vui sướиɠ, thanh âm của anh hơi khác, "Em dậy sớm thế làm gì?"

Trình Khanh Khanh nói đương nhiên, "Làm đồ ăn sáng đó."

Anh tiến lên đi một bước, mang theo chờ đợi hỏi, "Có của anh không?" Tựa như trẻ con hỏi có bánh kẹo không.

Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy buồn cười, người như anh lại có thể giống một đứa trẻ, cô giả ý không thích trừng mắt liếc anh một cái: "Đương nhiên là có nha!"

Bạch tiên sinh nụ cười càng thêm ấm áp, vừa xoa cánh tay vừa đi qua rót một chén nước, Trình Khanh Khanh nghĩ anh tỏ bộ mặt lo lắng, liền hỏi: "Anh vừa làm sao thế? Mơ thấy ác mộng sao?"

"Không có gì." Bởi vì tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nụ cười của anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, "Mơ thấy ác mộng, mơ thấy em rời đi, tỉnh lại phát hiện em không ở đây, anh sợ em thật sự rời đi."

Trình Khanh Khanh bật cười, "Em có thể đi đâu?"

Bạch Duyên Đình ánh mắt lúng túng lấp lóe, "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Anh đối với cô lo được lo mất, khẩn trương đến tình trạng này, cũng là vì quan tâ cô, nghĩ anh xuất hiện ở cửa phòng bếp kia lo lắng thần sắc sợ hãi, Trình Khanh Khanh trong lòng có chút chua xót.

Cô muốn về sau tốt với anh một chút, hồi đáp lại sự ấm áp của anh.

Cô vô tình nhìn thấy anh xoa bả vai, có vẻ bả vai rất không thoải mái, liền hỏi: "Bờ vai của ngươi làm sao thế?"

Bạch Duyên Đình uống nước, xem thường cười cười, "Bị vật nặng ép một đêm, tê."

Trình Khanh Khanh nhớ tới hôm qua cô nằm tại trong ngực hắn ngủ một đêm, trên mặt không khỏi ửng đỏ, cô cúi đầu thấp xuống, co quắp nói: "Đúng, thật nặng!"

Anh quay đầu nhìn cô: "Đây là anh muốn, liên quan gì đến em đâu?"

Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, chỉ có thể rời tầm mắt đi.

"Khanh Khanh, kỳ thật anh vốn là một người rất thông minh."

Trình Khanh Khanh không rõ anh vì sao đột nhiên đề cập đến cái này, kinh ngạc nhìn lại.

Ánh mắt anh mang theo mê ly, cảm thán, "Thế nhưng trước mặt em anh đều trở nên nhược trí, giống như biết rõ ôm em ngủ sẽ rất đau bả vai, nhưng anh vẫn muốn làm thế, hi vọng mỗi ngày đều được ôm em."

"Ừm…" Trình Khanh Khanh trầm thấp lên tiếng, luống cuống tay chân đem tiêu đen vẩy lên trứng gà.

Bạch Duyên Đình cũng ý thức được chính mình nói quá mức mập mờ, vội vàng quay đầu đi, lại như không có việc gì uống nước.

Trong phòng bếp coi như rộng rãi, thế nhưng là không khí chung quanh lại đột nhiên trở nên căng cứng, không khí mập mờ khiến người ta không thoải mái.

Khoảnh khắc này, Trình Khanh Khanh thật muốn chạy trốn, không khí này thật là khiến người ta ngạt thở.

Cũng may, hai tiểu bảo bối kịp thời xuất hiện làm dịu đi.

Tiểu Cảnh chạy tới, hai mắt nhìn vào bếp lò, mở to mắt to nhìn vào nồi, "Mẹ đang làm gì thế ạ?"

"Làm trứng chần nước sôi đó."

Tiểu Cảnh ánh mắt lập tức sáng lên, "Có của con không?" Vẻ mặt này giống Bạch tiên sinh vừa nãy như đúc.

Trình Khanh Khanh cười lên một tiếng, "Đương nhiên là có nha."

Tiểu Nhã giờ phút này cũng chạy tới, học anh trai nhìn ghé vào bếp lò bên trên, mắt to trông mong nhìn cô, dùng âm thanh mềm mềm nói: "Còn con?"

Trình Khanh Khanh yêu thương nháy mắt mấy cái, "Đương nhiên cũng có."

Ở một bên uống nước Bạch tiên sinh chú ý tới hai tiểu bảo bối này còn mặc đồ ngủ, cố ý xụ mặt, "Làm sao chưa thay quần áo đã xuống đây rồi."

Hai đứa bé này rất nghe lời ba, anh vừa dứt lời, cả hai đều ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó chạy lên lầu.

Hai đứa đều mặc đồ ngủ màu trắng, áo ngủ là kẹp bông vải, mặc lên người phình lên giống quả bóng, lại thêm hai đứa bé di truyền từ cô làn da trắng nõn, giống như hai quả bóng, hai quả bóng cứ như vậy lăn lăn. Trông đáng yêu không tả nổi

Trình Khanh Khanh nhìn chằm chằm lưng hai tiểu bảo bối, chỉ cảm lòng mềm nhũn, xoay đầu lại đã thấy Bạch Duyên Đình cười nhẹ nhàng nhìn cô, trên mặt mang mấy phần đắc ý, "Thế nào, có phải là rất đáng yêu?"

Trình Khanh Khanh chớp chớp cái cằm, không chịu thua nói: "Đương nhiên nha, con của em, sao có thể không đáng yêu?"

Bạch Duyên Đình lại một mặt đương nhiên nói: "Hai đứa bé đều rất giống anh, cho nên, cái này hơn phân nửa đều là công lao của anh."

Trình Khanh Khanh trừng mắt liếc hắn một cái, "Vậy cám ơn anh nha Bạch tiên sinh!"

Bữa sáng rất nhanh liền làm xong, Trình Khanh Khanh bưng bánh mì lúc đi ra đã thấy chồng và con ngồi ở bàn ăn, ánh hai tiểu bảo bối mắt mong đợi nhìn cô, tựa như hai con mèo nhỏ. Còn đứa lớn, cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt nhu tình bốn phía nhìn qua cô, tựa như một con cún con cỡ lớn, một con đại cẩu hai con mèo nhỏ đều trông mong chờ đồ ăn của cô. Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy, dù chỉ là nấu cho ba người ăn no, cũng là một loại thỏa mãn.

Bạch tiên sinh ăn bánh mì vợ làm, đây thật là mĩ vị trên đời.

Không biết vì cái gì anh đột nhiên cảm thấy bốn phía mở ra những đóa hồng khiến người say mê, bên ngoài bầu trời âm u cũng biến nắng ấm, chỉ hi vọng thời gian có thể dừng lại vào lúc này, anh thật sự sợ hãi đây hết thảy chỉ là nằm mơ.