Chương 23 -2: Thế giới của các bạn nhỏ

Trình Khanh Khanh sau khi tan làm ra khỏi phòng làm việc, thấy bên ngoài xuất hiện một chiếc xe con, thấy cô người trên xe liền xuống cung kính chào hỏi, nói: "Bạch phu nhân, tôi là trợ lý của Bạch tổng, tôi tên Vân Lỗi, đây là thẻ công tác của tôi."Hai tay anh ta giơ chứng minh công tác lên cho cô xem, vừa rồi Bạch Duyên Đình cũng đã nói với cô, lúc anh không ở đây sẽ có người chăm sóc cô thay anh, cô cũng đã xem qua ảnh chụp, đúng là hình chứng minh này.

Trình Khanh Khanh xác định xong thì đi lên xe.

"Anh đưa tôi đến trường học của Tiểu Nhã, mình đi đón Tiểu Nhã trước."

Mỗi lần đều là Bạch Duyên Đình hoặc trợ lý của anh đi đón, cô chưa từng tự mình đến đón Tiểu Nhã, không biết áo bông nhỏ của cô nhìn thấy cô có vui mừng không.

Giờ phút này, bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã đang ngồi trong phòng vẽ tranh ở nhà trẻ, hiện giờ đã tan học, mọi bạn nhỏ đều được người nhà đón đi, còn mấy bạn nhỏ chưa được đón thì chạy tới chạy lui đùa giỡn, hoặc là ngồi cùng nhau nói chuyện, chỉ có mình Tiểu Nhã ngồi yên lặng vẽ tranh của mình.

Một cô gái nhỏ chạy qua, ngó lên nhìn bức tranh, Tiểu Nhã liền vội vàng dùng tay che lại, nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của cô, đứa bé liền nói: "Có gì hơn người mà cứ phải giấu"

Tiểu Nhã vẫn như cũ dùng ánh mắt phòng bị nhìn cô bé, cô bé kia lại chớp chớp mắt, vén tay áo lên lộ ra trong tay một chiếc vòng tay bằng bạc, dùng vẻ mặt đắc ý nói: "Bạch Tiểu Nhã, cậu xem chiếc vòng tay của mình có đẹp không? Cậu không có đúng không? Chắc chắn là cậu không có đâu!?"

Bạch Tiểu Nhã nhàn nhạt nhìn qua chiếc vòng tay đó, thấy con bé kia mãi không rời đi, Tiểu Nhã liền đem bức tranh cuốn lại đặt ở cặp chuẩn bị ra ngoài, con bé kia thấy Tiểu Nhã như vậy, trong lòng tức giận vô cùng, nhanh chóng chạy đến gần Tiểu Nhã, hung dữ nói: "Bạch Tiểu Nhã, cậu không có mắt sao? Đυ.ng vào mình làm gì?"

Vừa nói câu đấy vừa đẩy Tiểu Nhã: "Anh trai cậu bây giờ không có ở đây, không có người bảo vệ cậu đâu! Cậu là người mù, người mù không có mắt!"

Tiểu Nhã bình thường không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải quả hồng mềm, dù anh trai không có ở đây, con bé cũng không thể để người ta bắt nạt, liền đẩy lại con bé kia, con bé kia không nghĩ Tiểu Nhã sẽ dám phản kháng, mắt thấy bạn nhỏ xung quanh đều nhìn sang đây, con bé đó cảm giác mất hết thể diện, nổi giận gầm lên như muốn đánh Tiểu Nhã.

Nhưng tay con bé đó chưa chạm được đến Tiểu Nhã, liền bị một bé trai không biết từ nơi nào chạy ra, nổi giận đùng đùng nhìn con bé kia nói: "Hàn Tĩnh, có tôi ở đây cậu đừng nghĩ bắt nạt Tiểu Nhã"

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng những lời này nói ra lại vô cùng khí thế, Hàn Tĩnh bị hù dọa, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, nhưng con bé không muốn bị người khác chế giễu, liền vội vàng đứng lên, như xem kịch vui vỗ tay nói: "Khang Tư Hãn, cậu bảo vệ Bạch Tiểu Nhã như vậy có phải thích cậu ấy rồi không? Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã, Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã....!"

Hàn Tĩnh vỗ tay loạn lên một trận, bạn học xung quanh cũng bắt đầu ồn ào theo. Trong lúc nhất thời, trong lớp chỉ còn âm thanh "Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã"

Vốn là Khang Tư Hãn khí thế hung hăng, bị ồn ào liền đổ mặt, bất quá thằng bé liền ưỡn ngực, vẻ mặt không chịu thua nói: "Tớ chính là thích Tiểu Nhã thì sao?"

Mấy bạn nhỏ xung quanh lập tức hoan hô lên, tiếng ồn càng lớn, Bạch Tiểu Nhã tức giận liếc những người ồn ào kia, lại liếc đến người Khang Tư Hãn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

"Bạn nhỏ Tiểu Nhã, mẹ em đến đón em nè?"

Tiếng của giáo viên lập tức khiến không khí trong phòng yên tĩnh lại, mọi người tản ra, ai làm việc nấy, Tiểu Nhã vừa nghe mẹ tới đón hai mắt liền sáng lên, tâm trạng không vui cũng tan thành mây khói, chạy vội ra cửa.

Vừa ra cửa, thấy mẹ đứng cạnh cô giáo, Tiểu Nhã vội càng chạy qua, Trình Khanh Khanh ôm lấy cô bé, cô bé nâng mặt hôn một cái, âm thanh mang theo hưng phấn nói: "Mẹ, mẹ thật sự đến đón con à?"

"Đúng vậy, Tiểu Nhã có vui không?"

Tiểu Nhã gật gật đầu

Cô giáo hoàn thành nhiệm vụ liền xin phép rời đi, Trình Khanh Khanh đang chuẩn bị ôm Tiểu Nhã đi lại chú ý đến bé trai đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trình Khanh Khanh thấy đứa bé này liền kinh hãi.

Đứa bé lớn lên rất đẹp, hai con mắt tỏa sáng như viên kim cương, gương mặt trắng nõn như tơ gấm, cảm thấy đây như là tiểu thiên sứ từ trên trời phái xuống, trên lưng lại mọc thêm đôi cánh.

Đứa bé thấy cô nhìn qua, vội vàng đến trước mặt cô chìa tay ra, lễ phép chào "Chào dì ạ, con là bạn trai của Tiểu Nhã."

Trình Khanh Khanh "..."

Cô có chút mộng bức, quay lại nhìn bé con đã thấy bé con vùi mình trong ngực cô, vừa thẹn vừa giận, thở phì phào nói: "Không phải"

Trình Khanh Khanh không thể hiểu thế giới của các bạn nhỏ, bất quá cô lại thấy đứa bé này có chút đáng yêu, liền cùng bé bắt tay: "Chào con, con là bạn trai tương lai của Tiểu Nhã sao? Bất quá bạn trai tương lai của Tiểu Nhã phải được ocn bé công nhận mới được tính."

Bé trai gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Một ngày nào đó Tiểu Nhã sẽ công nhận con"

"Khang Tư Hãn!" Bên cạnh vang lên một giọng nam hùng hậu, cắt đứt mạch nói chuyện của hai người.

Khang Tư Hãn nhìn người tới, không chờ nổi liền hưng phấn kêu lên: "Ba ba"

Người đàn ông ôm bé lên, sờ chóp mũi bé, giọng nói cưng chiều: "Con có nghe lời không?"

Khang Tư Hãn gật gật đầu, lại hưng phấn giới thiệu "Vị này là mẹ của Bạch Tiểu Nhã, là thông gia tương lai của ba, ba nên chào hỏi người ta một chút."

Trình Khanh Khanh "..."

Người đàn ông ngược lại rất lạnh nhạt, nhìn cậu bé rồi quay qua nhìn cô.

Người này vô cùng tuấn tú, môi mỏng mặt mày thâm thúy, sống mũi cao khiến cả khuôn mặt trông rấy đẹp, Trình Khanh Khanh chú ý tới mắt hắn mang theo chút màu lam, có thể là con lai.

Trình Khanh Khanh gật đầu: "Chào anh"

Người đàn ông ngẩn người nhưng sau đó cũng cười: "Chào cô"

Trình Khanh Khanh muốn rời đi, không nghĩ người này lại nói: "Tôi đưa mọi người về"

Trình Khanh Khanh ngẩn người, lần đầu gặp đã nhiệt tình như vậy, không phải đã coi lời nói của bạn nhỏ kia là thật, coi cô là thông gia chứ? Trình Khanh Khanh nổi da gà, vội vàng nói: "Không cần, người nhà tôi chờ ở bên ngoài, tạm biệt."

Anh ta cũng không nhiệt tình, cười cười: "Tạm biệt" sau đó quay lại nói với cậu bé "Mau tạm biệt Tiểu Nhã với dì đi con"

Tạm biệt rồi lên xe, Trình Khanh Khanh cảm giác người này có chút quen mắt, giống như từng gặp ở đâu rồi, nhưng cuối cùng cũng không nhớ ra.

Xe chạy qua một tiệm ăn nhanh, Tiểu Nhã chỉ chỉ biển quảng cáo gà rán, cẩn thận mang theo khao khát nói: "mẹ ơi con muốn ăn cái kia."

Trình Khanh Khanh nhìn ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, bất quá những đồ ăn này không tốt, con chỉ ăn một chút được không?"

Tiểu Nhã vội vàng gật đầu