Chương 3: Bé con

Cô nhớ rõ ràng cô đã chết rồi, tỉnh lại lại ở bệnh viện, không chỉ có thân thể có thể động đậy, ngay cả diện mạo cũng có chút biến hóa, trên người mặc quần áo hàng hiệu xa lạ, những người này luôn miệng gọi cô là Bạch phu nhân, còn có tự nhiên xuất hiện một người đàn ông đối với cô vô cùng với ôn nhu, trong đầu cô đột nhiên lại xuất hiện đoạn ký ức ngắn không thuộc về mình.

Đó không phải đang nằm mơ, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng sự ấm áp của người đàn ông kia khi ôm cô lưu lại trên người, nếu không phải nằm mơ, thì một người đã chết tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?

Vì cái gì tỉnh lại liền biến thành Trình Khanh Khanh, Bạch phu nhân?

Là bởi vì cô trọng sinh sao? Trọng sinh đến cơ thể của người tên là Trình Khanh Khanh, rốt cuộc cô cùng cô gái này có quan hệ gì? Tại sao hai người lại giống nhau như vậy?

Cô gái Trình Khanh Khanh này hẳn là bị bệnh, bằng không tại sao lại ở bệnh viện, còn có, từ lời bác sĩ cùng người đàn ông này vừa mới hỏi, cô rất có thể bị bệnh tâm thần, bằng không người khác sao có thể hỏi cô một vấn đề ngu ngốc như vậy, nhìn bọn họ là quái vật hay là người .

Mà lại, nếu cô có thể trọng sinh vào thân thể người này, thì chứng tỏ Trình Khanh Khanh đã chết rồi sao?

Ý nghĩ này quả thực quá mức không thể tưởng tượng, linh hồn sống lại, mượn xác hoàn hồn, loại tình tiết này chỉ có ở trên TV cùng tiểu thuyết sao có thể ở trên người của cô chứ.

Nhưng trước mắt chỉ có cách giải thích này mới có thể lý giải được tại sao cô lại ở đây...

Ánh mắt người đàn ông kia vẫn tha thiết nhìn chăm chú gương mặt cô, cô nhất thời không biết phải nói gì với anh.

"Tôi..." Cô kỳ thật muốn giải thích cho anh, cô không phải là vợ của anh, cũng không phải người làm anh kích động, làm anh mừng rỡ như điên Trình Khanh Khanh, nhưng vừa mở miệng cô lại không biết nên nói gì với anh, những chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, đến cô còn không dám tin huống chi là anh. Thứ hai, cũng không biết vì cái gì cô nhìn người này trong lòng lại có cảm giác đau xót không nói thành lời, anh vui vẻ như vậy, kinh hỉ như vậy, tình cảm của anh mãnh liệt như thế, nếu nói cho anh biết cô không phải vợ của anh, người vợ thật sự của anh đã chết rồi, sự hy vọng rồi lại tuyệt vọng này sẽ làm anh thống khổ biết bao nhiêu.

Do dự một lát, cô cúi đầu xuống, thấp giọng nói với anh: "Kỳ thật... tôi không nhớ rõ anh là ai, ý của tôi là, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, cũng không phải tất cả đều không nhớ rõ, chỉ còn một ít ký ức mảnh nhỏ, như tôi vô cùng đau khổ, tự hành hạ chính mình, sau đó anh chạy đến ôm tôi."

Mặc dù giấu diếm chân tướng, nhưng nói như vậy cô vẫn có chút lo lắng, lo lắng anh sẽ thất vọng, anh vừa nãy vì cô nói nhìn anh là người không phải quái vật mà cao hứng đến rơi lệ, chỉ sợ anh cho rằng bệnh của cô đã khỏi, người vợ khỏe mạnh của anh lại đã trở lại, hiện tại rồi lại như một chậu nước lạnh hắt vào mặt anh, sự mong đợi mãnh liệt sợ rằng đại khái sẽ mất đi phân nửa?

Anh cẩn thận chờ cô trả lời, giờ phút này nghe được cô nói như vậy, biểu tình trên mặt anh thu liễm lại, trong mắt hiện lên mấy phần phức tạp, hồi lâu mới hơi lùi lại mặt đối diện với cô, trên mặt anh mang theo sự kinh ngạc nhưng lại không có là thất vọng: "Em không nhớ rõ?"

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, "Chỉ nhớ rõ một một chút đoạn ngắn."

"Những đoạn nào?" Anh hơi khẩn trương hỏi.

"Chính là đoạn vừa mới nói, tôi không ngừng dùng tay lôi kéo chính mình, sau đó anh xuất hiện an ủi tôi, ôm tôi."

Mắt anh chớp lên, ánh mắt càng phức tạp: "Còn gì nữa không?"

"Không có."

Anh ngắm nhìn cô thật sâu, như muốn thu từng biểu tình dù là nhỏ nhất của cô vào trong mắt, trên mặt cũng không có thất vọng, cô tựa hồ còn thấy trong mắt anh chợt lóe chút kinh hỉ, rồi lâu sau anh mới ôm cô rồi cười một tiếng: "Không sao cả, quên anh, vậy anh giới thiệu lại cho em, anh là Bạch Duyên Đình, là chồng của em, em tên là Trình Khanh Khanh, là vợ của anh."

"!!!" Năng lực tiếp thu của người này thật sự quá tốt đi? Nhanh như vậy liền tiếp thu chuyện cô mất trí nhớ?

Nhìn những biểu hiện vừa rồi của anh, còn hành động trong đoạn ký ức đối với cô ôn nhu như vậy, chứng minh người đàn ông này vô cùng yêu thương cô, nhưng tại sao khi biết cô đã quên anh lại không một chút khẩn trương nào, ngược lại còn cảm thấy đây là truyện vui ngoài ý muốn...

Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ tới những mảnh ký ức đó, cô dường như vô cùng kháng cự anh, lại nghĩ tới vừa rồi anh thật cẩn thận từng li từng tí dò hỏi cô có còn cảm thấy chán ghét anh không, cô đoán chừng trước đây Trình Khanh Khanh rất ghét người chồng này của mình.

Nghĩ như vậy, cô không kìm lòng được bật thốt lên hỏi một câu "Tôi trước kia, có phải hay không không thích anh?"

Anh một chút mất hứng cũng không có, cũng không kinh ngạc, vẫn tươi cười ôn nhu sủng nịch như cũ, vô cùng kiên nhẫn nói: "Về sau dần dần thích là được rồi."

"..."

Chẳng qua cô cảm thấy rất kỳ quái, người đàn ông này đối với cô rất tốt, dáng dấp lại không ém, xem quần áo trên người anh còn có vừa rồi đám kia bác sĩ kia nhắc tới tên anh thì tất cả đều rất cung kính cũng đủ để chứng minh người đàn ông này khẳng định có địa vị nhất định trong xã hội, một người đàn ông vừa có sự nghiệp lại đối với cô tận tâm chăm sóc như vậy vì cái gì Trình Khanh Khanh lại không thích?

"Anh kêu bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút, sau đó dẫn em đi ăn cơm được chứ?" Vẻ mặt của anh đã khôi phục như thường, ngữ khí cũng khôi phục nhu hòa như lúc đầu gặp gỡ.

Trình Khanh Khanh thu hồi suy nghĩ, ngơ ngác gật gật đầu.

Bạch Duyên Đình đi ra ngoài, Trình Khanh Khanh cũng đi đến giường ngồi xuống, đầu cô hiện tại vẫn còn rất mơ hồ, cảm giác như hết thảy truyện này đều là đang nằm mơ, cô trọng sinh, trở thành Trình Khanh Khanh, có một người chồng yêu thương mình vô hạn.

Cảm giác giống như cướp chồng của người khác, rất vô sỉ, nhưng chính cô có biện pháp nào đâu? Chẳng lẽ để cô đi chết lần nữa sao? Tại thời điểm chết đi, cô vốn dĩ không cam tâm, nếu sống lại, cô sẽ sống cho thật tốt, hơn nữa thân thể này rất khỏe mạnh, năng động có thể nhảy có thể ăn, nếu muốn chết, cũng phải hưởng thụ đủ rồi mới chết lại.

Bạch Duyên Đình chẳng bao lâu đã trở lại, nhưng bác sĩ không vào cùng với anh.

"Bọn nhỏ muốn gặp em một chút."

Trình Khanh Khanh nhíu mày: "Bọn... nhỏ? Con của ai?"

Anh cười đến ôn nhu: "Con của chúng ta."

"..." Cho nên cô hiện tại không chỉ nhặt được một người chồng, còn nhặt khuyến mãi thêm mấy đứa nhỏ?

Trình Khanh Khanh đi theo Bạch Duyên Đình ra hành lang bệnh viện đi đén một căn phòng, trong phòng thứ gì đều không có, duy chỉ có giữa phòng có một bức tường pha lê, mặt sau bức tường có hai đứa trẻ đang đứng đó.

Hai đứa bé nhìn qua ước chừng ba bốn tuổi tuổi tác, bộ dáng lớn lên có vài phần tương tự, nếu không ngoài dự đoán, hai nhóc con này hẳn là một đôi long phượng thai.

Hạ Tình nhìn hai tiểu gia hỏa cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Trời ạ, Trình Khanh Khanh đến tột cùng là có bao nhiêu may mắn !

Cô vẫn luôn liền rất thích trẻ con, cũng hi vọng có thể có một đứa con của riêng mình, nhưng hiện thực bao giờ khắc nghiệt hơn so với tưởng tượng, áp lực cuộc sống đè nặng, cô vì nuôi sống bản thân mình, ngay cả đến thời gian yêu đương cũng không có, đừng nói kết hôn sinh con, lại còn tuổi xuân bất hạnh chết sớm.

Nhưng bây giờ... hai đứa nhỏ đáng yêu này đều là con của cô?

Cô tiến vào phòng thấy hai đứa trẻ đang áp mặt vào tường kính bên kia ngó nghiêng, vừa thấy đến cô tiến vào, bé trai liền mở to đôi mắt trong suốt đáng thương gọi một tiếng: "Mẹ!"

Căn phòng này không biết là dùng chất liệu gì làm thành, cách âm hiệu quả cũng không tốt lắm, cho một tiếng "Mẹ" mềm mại ngọt ngào này nghe được rất rõ ràng.

Bé trai mặc một cái áo lông màu đen, phía dưới là một cái quần jean, bởi vì mùa đông nên mặc rất nhiều áo, bé toàn thân trên dưới căng phồng như khối cầu nhỏ , tay chân ngắn ngủn, nhìn qua đáng yêu đến không được. Bên cạnh là một bé gái tóc ngắn, để tóc mái ở phía trước, bên dưới tóc mái là một đôi mắt thiên chân vô tà đang căng thẳng lại chờ mong nhìn cô, khuôn mặt tròn tròn với mái tóc ngắn càng tăng thêm mũm mĩm, khiến người nhìn vào liền nhịn không được muốn xoa bóp, bé mặc một cái áo khoác lông tơ dài đến đầu gối, lông tơ trên áo khoác ở đằng sau lại xoã tung, bọc thành một cục tròn vo, tựa như một viên màu hồng phấn đáng yêu.

Càng làm cho cô yêu thích chính là, này hai bảo bối này ngũ quan lại có vài phần tương tự cô, quả thực giống như lấy từ trên người cô xuống, không biết vì sao, cô lại có cảm giác hai đứa bé này chính là con của mình, cô cùng bọn họ huyết nhục tương liên, thân thiết không thể tách rời. Lúc này, Trình Khanh Khanh vừa thấy hai đứa nhỏ tâm liền như hoá thành một vũng nước, cô chậm rãi đi qua đi dựa vào pha lê ngồi xổm xuống đặt tay lên cánh cửa sổ đặt tay mình dán vào tay hai đứa bé, chặt chẽ như không thể tách rời.

Hai bé con dường như không ngờ được cô sẽ đi tới, nhìn cô gần ngay trước mắt, chỉ cách một tấm kính, hai bé trên mặt đều mang theo ngoài ý muốn, bé trai vội vàng cuộn lại ngón tay, như muốn nắm lấy bàn tay cô trong tay nhỏ bé của chính mình, trong mắt bé nước mắt loe loé, nhưng vẫn kiên định không rơi, nhìn qua càng làm cho người ta cảm thấy đâu lòng không thôi.

"Mẹ à, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?"

Trình Khanh Khanh ôn nhu gật gật đầu, bé dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng từ phía sau ba lô lấy ra một tờ giấy tới dán ở cửa kính.

Trình Khanh Khanh giương mắt nhìn, lại thấy trên mặt giấy dùng bút màu nước ở khung vẽ từng dây leo , lại dùng bút lông màu đỏ ở dây leo vẽ mấy đóa hoa nở rộ, mà ở giữa những dây leo có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng bút lông màu hồng phấn: Mẹ sớm ngày khỏe lại.

Chúng con rất nhớ mẹ

"Đây là con cùng em gái làm tặng mẹ, mẹ phải sớm ngày khỏe lại, con muốn mẹ có thể đón sinh nhật của con và em gái, chỉ một lần thôi cũng được!"

Không biết vì cái gì, nhìn qua mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đôi mắt chua chua, trong lòng vô cùng đau đớn. Bé trai thấy thế vội vàng đem ngón tay đặt lên chỗ gò má cô, dù nước mắt giàn dựa quanh hốc mắt, vẫn quật cường mím môi, "Mẹ đừng khóc, con và em gái sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba."

Bé gái dường như không thích nói chuyện, giờ phút này lại cũng nóng vội đem đôi tay mũm mĩm đặt lên má cô, hướng cô lắc đầu thật mạnh, dường như muốn kêu cô đừng khóc.

Trình Khanh Khanh quay đầu nhìn Bạch Duyên Đình, thấy anh giờ phút này thần sắc phức tạp nhìn cô cùng bọn nhỏ, thấy cô nhìn qua, đỉnh mày hơi ninh, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta... vì sao phải gặp mặt như vậy?" Cách một tầng kính như vậy, muốn ôm bọn nhỏ cũng không được.

Bạch Duyên Đình không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, mà cô nhìn thấy thế cũng hiểu được, làm như vậy chắc là vì lo lắng bệnh tâm thần của cô phát tác sẽ làm tổn thương đến bọn nhỏ, tuy Bạch Duyên Đình biết cô đã khôi phục lại, nhưnng bác sĩ vẫn chưa xác nhận cô đã hoàn toàn bình thường, như thế để đề phòng cô, nghĩ đến trước kia cô phát tác khẳng định đã từng thương tổn bọn nhỏ.

Trình Khanh Khanh nhìn hai đứa nhỏ, tuy rằng thương tổn bọn chúng cũng không phải cô, nhưng chính cô vẫn cảm thấy rất khổ sở, áy náy, mà cô làm tổn thương hai đứa nhỏ như chúng chúng vẫn như cũ yêu quý cô, mong chờ cô.

Cô cách pha lê vuốt ve vị trí mặt tụi nhỏ, hai đứa nhỏ dường như hiểu cô muốn làm cái gì, vội vàng đem mặt dán lên tương kính, tai vị trí lòng bàn tay cô cọ cọ, nhìn bộ dáng đáng thương dạng trong lòng cô càng thêm khổ sở,cô quay đầu đang muốn nói gì đó với Bạch Duyên Đình, lại thấy anh đi đến cạnh cửa phân phó với người canh giữ phía ngoài vài tiếng, sau đó người đó liền bên cạnh hai đứa trẻ nói gì đó, tiếp theo hai tiểu bảo bối gật gật đầu liền đi theo hắn ra cửa.

Bạch Duyên Đình giao phó xong liền trở về, Trình Khanh Khanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, anh lại đối cô cười cười, "Bọn nhỏ cũng hi vọng được em ôm một cái."

Nghe được lời này, trong lòng Trình Khanh Khanh chua xót.