Chương 25 - 3: Cảm động

Ở trên xe Trình Khanh Khanh nhận được điện thoại của mẹ, gần đây bà ấy không có chuyện gì, muốn đón hai bảo bối về nhà bà ấy, Trình Khanh Khanh cảm thấy mẹ ở một mình cũng cô đơn, cô liền đồng ý, cô nói chuyện này cho Bạch Duyên Đình, anh cũng không ý kiến, không biết có phải do ảo giác của cô không, cô cảm thấy khi nghe cô nói xong nanh mỉm cười như được một bao lì xì lớn.

Trình Khanh Khanh không nghĩ nhiều, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Bạch Duyên Đình lái xe, ôn nhu nói: “Em muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đó.”

Lúc sau hai người quyết định ăn đồ Trung ở bên ngoài, Bạch Duyên Đình bao một phòng, dựa vào cửa sổ, ngồi ở chỗ đỏ sẽ chứng kiến được hết cảnh đêm phồn thịnh.

Trình Khanh Khanh hài lòng: “Quang cảnh ở đây tốt thật.”

Bạch Duyên Đình vừa giúp cô lau bát đũa vừa nói: “Nếu em thích về sau thường xuyên đến được không?"

Hai người chọn vài món ăn đặc sắc, tay nghề đầu bếp ở đây thật sự rất tốt, món khai vị cá chua cay ngon miệng, ba món khác cũng mĩ vị thơm ngon, chỉ là thời điểm Trình Khanh Khanh kẹp thịt cá không cẩn thận nhỏ ít nước canh lên quần áo.

Cô đau lòng muốn chết, vội vàng nhìn anh nói: “Em đi vào nhà vệ sinh tẩy một chút, sợ một lát nữa thì không sạch.”

Đang muốn đứng dậy, anh lại gọi cô lại, đi đến chỗ cô, choàng khăn quàng cổ lên cổ cô, lúc này mới nói: “Đi thôi.’

Trình Khanh Khanh: “…”

Cô cũng không nghĩ nhiều vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.

Giọt mỡ đông này không lớn nhưng cũng không dễ rửa, cô chỉ đơn giản chà xát một cái, sợ quần áo ướt nhẹp khó coi, rút mấy tờ giấy xoa xoa, thấy ngoài cửa có một người, Trình Khanh Khanh nhìn qua gương thấy gương mặt của người đó, vội chau máy.

Người đó đi qua, mở vòi nước bên cạnh cô, nhìn cô trong gương cười cười: “không nghĩ tới ở đây cũng gặp được cô.”

Trình Khanh Khanh cười mang theo chút chào phúng: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôi và Mạch tiểu thư tương đối có duyên phận đấy!”. Lau được một nửa cô cũng không muốn lau nữa, ném khăn tay vào thùng rác, đang muốn rời đi lại nghe Mạch Gia Hân nói ở phía sau: “Tôi nghe nói cô chụp ảnh được giải nhì.”

Trình Khanh Khanh lãnh đạm trả lời: “Đúng vậy.”

Mạch Gia Hân cười nhạo một tiếng: “Cô cảm thấy bản thân mình thật sự có năng lực nhận được giải thưởng này sao?”

Trình Khanh Khanh trầm mặt xuống: “Có ‎ý gì?”

Mạch Gia Hân hai tay ôm cánh tay đi về phía cô, xoay quanh cô một vòng mới nói: “Cô có biết nhà tài trợ cuộc thi chụp ảnh này là tập đoàn Cảnh Nhã tài trợ không?”

Trình Khanh Khanh căng thẳng, không lên tiếng, Mạch Gia Hân nói tiếp: “Cuộc thi chụp ảnh hầu như là tập đoàn Cảnh Nhã trả phí, người khởi phát cuộc thi này đương nhiên muốn bán cho Bạch Duyên Đình vài phần tình nghĩa, mà Bạch Duyên Đình muốn cô được giải nhì cũng không phải là việc gì khó.”

Lời nói của MẠch Gia Hân khiến Trình Khanh Khanh kinh ngạc kohong thôi, cô cũng rõ rằng Mạch Gia Hân cố ý nói cho cô để khiến cô không thoải mái, mặc dù tin tức này làm cô khϊếp sợ, bất quá trên mặt cô cũng vẫn như cũ, đợi cô ta nói xong chỉ gật đầu: “À, ra là vậy, cô còn gì muốn nói không?”

“...” Mạch Gia Hân ngược lại không nghĩ cô sẽ thản nhiên như thế, không biết làm sao để khiến Trình Khanh Khanh không thoải mái.

Trình Khanh Khanh thấy cô ta không nói gì, trực tiếp kéo cửa ra ngoài, trở lại phòng bao, cô ăn không vào, Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt cô không tốt, vẻ mặt lo lắng nói: “Làm sao vậy?”

Trình Khanh Khanh rất muốn hỏi, nhưng lại thở dài, không dám hỏi chỉ nói: “không có gì.”

Hai người từ quán ăn về nhà, Trình Khanh Khanh trên đường chỉ nghĩ đến lời nói của Mạch Gia Hân, cô không biết cô ta làm như vậy là để khiến cô không thoải mái, là lừa hạt cô, nhưng cũng thật sự hi vọng cô ta nói dối.

Cô hy vọng bản thân có năng lực, mà không phải Bạch Duyên Đình giúp cô đi cửa sau.

Trình Khanh Khanh khác thường, Bạch Duyên Đình đều thấy, sau khi trở về nhà cô vẫn không yên lòng, kanh cuối cùng không chịu được, vẻ mặt lo lắng hỏi cô: “Khanh Khanh, em làm sao thế?”

Trình Khanh Khanh là người không biết giấu tâm sự, anh hỏi một câu, cô liền thở dài nói: “Cuộc thi chụp ảnh em được giải nhì, có liên quan tới anh hay không?”

Bạch Duyên Đình ngẩn người, anh từ trước tới giừo gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mặv kệ có chuyện gì cũng đều dễ dàng lấp liếʍ qua, nhưng ở trước mặt Trình Khanh Khanh, chỉ cần anh làm việc trái với lương tâm bị cô phát hiện, lúc nào anh cũng khẩn trương, bất an.

Cho nên giờ phút này, Trình Khanh nghiêm túc hỏi anh như vậy, anh chỉ có thể luống cuống sờ sờ túi quần: “Cái kia... Không phải như em nghĩ, tôi...tôi cũng được coi là giám khảo cuối cùng của cuộc thi, tôi cảm thấy em chụp vô cùng tốt, vô vùng xúc động.”

Trình Khanh Khanh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh, Bạch Duyên Đình liền khẩn trương hơn: “Khanh Khanh, em tin tưởng anh, anh thật sự cảm thấy em chụp hình rất tốt, anh vốn muốn đem lên thứ nhất, nhưng có mấy người không biết thưởng thức, mấy người đó bảo thủ chọn cái khác.” Anh bực bội gãi gãi đầu: “Không phải, ý anh là... Mỗi người có phong cách thưởng thức khác nhau, anh lại thưởng thức phong cách của em, là vậy đó.”

Kỳ thật Trình Khanh Khanh cũng không có tức giận, chỉ là có chút tiếc nuối, cô tưởng rằng mình có năng lực, nhưng khi nhìn thấy anh khẩn trương giải thích như vậy, cô hết sức cảm động.

Vốn cô không neh An Địch nói qua anh là nhà tài trợ, nghĩ đến anh đột nhiên tài trợ cuộc thi này ít nhiều cũng là vì cô đi?

Anh muốn dùng phương thức của anh khích lệ cô, muốn nói cho cô: Khanh Khanh, em làm được.

Nếu không có Mạch Gia Hân lắm miệng, cô vĩnh viễn không biết chuyện này, cô cũng sẽ không biết, anh yên lặng khích kệ cô bao nhiêu, tay nghề non nớt của cô muốn được giải nhì cũng không thể dễ dàng như vậy được, anh hai ngày nay ở ngước ngoài, vừa bận chuyện công tay, mặt khác lại vì cô mà bôn ba, anh như thế nào lại ngốc như vậy, làm mình mệt mỏi đến thế.

Cho dù không có giải cô vẫn sẽ vì lý tưởng của mình phấn đấu, anh cần gì phải làm điều thừa, vì cô mà phí công.

Bạch Duyên Đình thấy cô ngơ ngác không nói lời nào, lo lắng hỏi lại một câu: “Khanh Khanh, em tức giận sao?”

Em không tức giận, đồ ngốc, em một chút cũng không có tức giận.

Bạch Duyên Đình vò đầu, tỏ ra bối rối: “Được rồi, thật xin lỗi, em mắng anh đi, đánh anh cũng được, là anh không tốt...”

Trình Khanh Khanh không nhịn được nữa, sải bước chạy về phía anh, hai tay vòng qua cổ, nhóm chân đem môi mình dán thật chặt lên môi anh, giống như chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt được sự cảm kích của mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể hồi báo những gì anh vì cô mà trả giá.