Chương 5: Thỏa mãn

Thân thể của anh nháy mắt cứng đờ, ánh mắt cũng có mấy phần ngưng trệ, thế nhưng là rất nhanh đã khôi phục tinh thần, trong mắt đầy tràn vui sướиɠ, anh ngồi xuống để cô dễ dàng với tới, giúp anh đem lau mồ hôi trên trán, anh lại đem sườn mặt bên kia tới:

"Bên này cũng làm thay xát một cái đi!"

Trình Khanh Khanh lại giúp anh lau mồ hôi ở hai bên thái dương, giúp anh lau xong mồ hôi, cô lại có chút ngượng ngùng, đem khăn giấy thấm mồ hôi của anh túm chặt trong tay, trong lúc nhất thời đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.

Anh tựa như cũng có chút ngượng ngùng, đưa nắm tay lên miệng giả vờ ho một tiếng, nhưng dù sao cũng là người trải qua sóng gió, anh rất nhanh liền bình thản ung dung đi tới giúp cô thu xếp đồ đạc, thần sắc tự nhiên hướng nàng quăng ra một câu: "Đem những này chuẩn bị cho tốt là có thể đi rồi."

Đem đồ vật dọn dẹp xong, Bạch Duyên Đình liền dẫn cô về nhà, anh tự mình lái xe, mà cô thì ngồi ở ghế phụ, đoạn đường này đi tới, ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, nhưng lại tỏ vẻ không phải cố tình, nhưng cô biết mỗ lần quay đầu ánh mắt anh đều dừng lại trên mặt cô một lúc. Vẻ mặt của cô không được tự nhiên, thân thể cứng đờ.

Xe rất nhanh chạy đến khu dân cư cao cấp, Trình Khanh Khanh chú ý tới hai bên đều là từng tòa biệt thự độc lập, mặc dù đây là hơn hai mươi năm trước, nhưng là những cái này chiếm diện tích như thế lớn biệt thự hẳn là cũng có giá trị không nhỏ đi.

Bạch Duyên Đình dừng lại trước một tòa biệt thự: "Đến rồi, xuống xe đi."

Trình Khanh Khanh ở bên ngoài nhìn tòa biệt thự một chút, trên mặt mang theo kinh ngạc hỏi: "Nơi này chính là nhà anh sao?"

"Không phải nhà anh, là nhà của chúng ta."

Trình Khanh Khanh cúi đầu "Ừ. . ."

Cổng sắt ngoài biệt thự mở toang, Bạch Duyên Đình dẫn mang theo túi lớn túi nhỏ đẩy vào, lại dùng thân thể chống đỡ lấy cửa ra hiệu nàng đi vào trước. Trình Khanh Khanh tựa như con dâu nhỏ nũng nịu, vừa đến nhà bạn trai, cô xấu hổ bước vào, đi qua bãi cỏ đến biệt thự, nhưng cô không gõ cửa mà chờ anh qua.

Trên mặt anh bất đắc dĩ, cười nói: "Gõ cửa đi, đứng ngốc ở đó làm cái gì?"

Trình Khanh Khanh thấy trên tay anh cầm thứ gì đó, không tiện gõ cửa hoặc là móc chìa khoá, cô đành kiên trì gõ cửa một cái, cánh cửa rất nhanh từ bên trong mở ra. Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đứng bên trong, thấy hai người nàng vội vàng cung kính nói: "Tiên sinh, phu nhân". Bà ấy tiếp nhận đồ trong tay Bạch Duyên Đình, vừa đi vừa nói: "Phu nhân, gian phòng ta đã dọn dẹp xong."

Bạch Duyên Đình cũng đi lên phía giới thiệu: "Đây là dì Trương."

Trình Khanh Khanh liền lễ phép gọi một tiếng dì Trương, bà cũng vui vẻ đáp lại, nghĩ đến tại trở về nơi trước đó Bạch Duyên Đình đã giao phó cho bà, cũng không có lắm mồm hỏi thăm cô làm sao lại đột nhiên trở nên bình thường, tự xách theo đồ đạc lên lầu.

Biệt thự rất lớn, cũng rất sang trọng, ở trong phòng khách có treo một chiếc đèn chùm tinh xảo ở cửa ra vào, trên tường còn có một số tranh cổ Châu Âu, chính giữa còn có một tấm thảm lộng lẫy trên mặt đất. Một số cạnh của ghế sofa được mạ vàng, tạo cho căn phòng vẻ lộng lẫy.

Trình Khanh Khanh chỉ thoảng liếc nhìn, cũng không có nhìn kỹ, đi theo dì Trương lên lầu, mà Bạch Duyên Đình cũng đi theo sau lưng cô vào phòng.

Dì Trương đem đồ vật để dưới đất, lại nói với cô: "Phu nhân nếu như còn có không hài lòng, nói cho ta biết."

Tầng dưới trang trí theo kiểu dáng Châu Âu, nhưng phòng của cô lại là phong cách Trung Hoa mộc mạc, có giường cổ, tủ cổ, giá sách cổ, phần lớn là lấy gỗ lim đồ dùng trong nhà làm chủ, phòng là không gian mở, rèm trên cửa sổ tất cả đều được kéo mở. Ánh nắng tràn vào, nhìn thấy liền cảm giác thể xác tinh thần vui vẻ.

“Không có cái gì không hài lòng, vất vả cho dì rồi.”

Dì Trương cười cười: "Phu nhân thích là tốt." Nói xong lời này liền yên lặng lui ra ngoài.

Trình Khanh Khanh trong phòng đi lòng vòng nhìn chung quanh một lần, thấy bên trên vách tường treo rất nhiều ảnh phong cảnh, Trình Khanh Khanh đi qua, nhìn qua những tấm hình, Bạch Duyên Đình cũng cùng đi theo tới, ôn nhu nói: "Đây đều là em chụp, em rất thích chụp ảnh."

Trình Khanh Khanh đại khái cũng đoán được, lại không nghĩ rằng Trình Khanh Khanh và Hạ Tình có sở thích giống nhau, chẳng qua thời điểm làm Hạ Tình, cô căn bản không có thời gian đi nghiên cứu chụp ảnh, đây cũng là tiếc nuối của cô đời trước.

"Em mới tỉnh lại không lâu, cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút đi."

Trình Khanh Khanh đúng là cảm thấy mệt mỏi, liền nhìn về phía anh nói: "Được rồi.” Nghĩ đến hôm nay anh cùng cô xuất viện, có lẽ cũng lãng phí không ít thời gian, Trình Khanh Khanh ngược lại là rất áy náy, liền lại nói: "Anh đi đi, anh đang bận, em ngủ một lát."

"Không bận rộn."

". . ."

Trình Khanh Khanh quay nhìn anh, nhưng vẫn thấy anh bình tĩnh đứng đó, cũng không có ý định rời đi, cô nói muốn ngủ một giấc, anh vẫn ở phòng cô, anh làm sao vậy? Nghĩa là…?

"Anh. . . Còn có việc sao?"

"Em đi ngủ đi, anh ở ngay ở chỗ này." Dừng một chút lại bổ sung một câu: "Anh nhìn em ngủ."

". . ." Trình Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, "Anh ở đây, tôi ngủ không được."

Anh cười dịu dàng: "Em không cần lo lắng, anh sẽ không ồn ào quấy rầy em."

Ách. . . Kỳ thật cô muốn nói, một người khí thế mạnh mẽ như vậy ở trước mắt, dù là không phát ra tiếng động cô cũng không thể ngủ được.

"Cái kia. . . Tốt hơn anh đi làm việc trước đi, anh ở đây, tôi thật sự ngủ không được."

Anh ngược lại là không tiếp tục cưỡng cầu, chỉ suy tư trong chốc lát liền gật gật đầu, chỉ là muốn quay người ra ngoài trước đó miệng lại giật giật, giống như là muốn nói với cô cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là cười cười liền rời đi, chẳng qua bóng lưng của anh nhìn qua giống như có chút mất mát.

Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh đi cô ngược lại là thở dài một hơi, lại tại gian phòng đi đi, đem trên giá sách sách đều mở ra về sau lúc này mới nằm trên giường dưới, đột nhiên chìm vào chiếc giường mêm mại, Trình Khanh Khanh hài lòng cười cười, thật thoải mái...

Nếu như nói Trình Khanh Khanh thật sự là Hạ Tình kiếp trước, như vậy ông trời có phải là cảm thấy cô quá không biết trân quý thời gian này mới khiến cho cô tại ở thế giới bên kia gánh chịu tội lỗi sao?

Có người chồng yêu thương mình, có đứa con đáng yêu, có điều kiện kinh tế tốt như vậy, còn có thể làm điều mình thích, thế nhưng là những điều Hạ Tình xem là thiên đường thì Trình Khanh Khanh lại không thỏa mãn.

Chẳng ua điều cô để ý là, Trình Khanh Khanh đến tột cùng là bởi vì cái gì mới đưa đến tinh thần phân liệt? Nhìn trên tường những cái ảnh chụp kia đều là tác phẩm đều là rất rực rỡ, tích cực. Từ đó cũng có thể nói rõ Trình Khanh Khanh bản thân là sáng sủa, rốt cuộc cô đã gặp đã kích gì mới dẫn đến tâm thần phân liệt?

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời nghĩ mãi mà không ra, lại chậm rãi ngủ say trên chiếc giường êm ái ấm áp

Khi cô tỉnh lại sau giấc ngủ đã là sáu giờ chiều, cô rời giường sửa soạn bản thân lại một chút. Lại thu dọn giường chiếu trước khi ra ngoài, đi đến đầu bậc thang cô lại nhìn thấy trong phòng khách có một người, là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ thêu áo len thêu hoa cúc trang nhã, phía dưới là một chiếc quần màu nâu, mặc dù đã có tuổi, nhìn qua rất có khí chất.

Cô đi đến đầu bậc thang, bà ấy đang nói chuyện điện thoại, cô nghe được bà đối đầu bên kia điện thoại người nói, "Ta biết, ta sẽ không nói với con bé những điều đó, mất trí nhớ thì mát trí nhớ, cũng không phải ký ức gì tốt, nhớ tới cũng không có gì tốt."

"Những năm này ngược lại là vất vả cho con, một người chiếu cố ba đứa trẻ, đứa lớn nhất làm người ta lo lắng nhất, con bé hiện tại có thể khôi phục vậy rất tốt, ta hiện tại chỉ cầu con bé có thể an phận cùng con sinh sống, nuôi dưỡngTiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã thật tốt, hai đứa bé này cũng là thật đáng thương."

"Con không cần nói như vậy, là nhà chúng ta có lỗi với con, con bé trở nên điên điên ngốc ngốc con cũng không hề bỏ rơi nó ta đã vô cùng cảm kích."

Nói sang chuyện khác một lúc rồi cúp máy, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô ở lối trên cầu thang, trên mặt bà lập tức mang theo một loại từ ái, hơi sợ hãi lẫn vui mừng, bà để điện thoại di động trên ghế salon bước nhanh tới chỗ cô, nhưng đến một khoảng cách, bà nói : "Khanh Khanh, ta là mẹ đây, con còn nhớ mẹ không?"

Mẹ?

Mẹ của cô sinh cô xong liền cùng người khác chạy đi, nhiều năm như vậy cô chưa một lần gặp qua, có đôi khi nhìn thấy cô gái khác cùng mẹ làm nũng, cô cũng tự hỏi không biết đó là cảm giác gì.

Bà thấy cô ngơ ngác nhìn mình lại không nói lời nào, liền đi tới trước mặt kéo tay cô gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, mắt bà đã tràn ra đầy nước mắt, nhìn phía cô ánh mắt vừa là đau lòng vừa cảm kích lại vừa kích đông.

"Con của mẹ chịu khổ rồi." Thanh âm bà nghẹn ngào nói với cô, lại kéo ôm cô vào trong ngực, "Tốt rồi, hiện tại tất cả đều tốt, tất cả đều qua."

Bà ôm cô như vậy thật ấm áp, mang theo bao yêu thương của một người mẹ, Trình Khanh Khanh chưa bao giờ được cảm nhận sự yêu thương mãnh liệt như vậy, trong lúc nhất thời lại bị kí©h thí©ɧ đến đỏ hồng hai mắt, cô thật cẩn thận đưa tay vòng qua sau lưng bà, thanh âm cũng thay đổi âm điệu.

"Mẹ?"

"Ai nha." Mẹ Trình buông cô ra, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, lôi kéo tay cô ngồi xuống sô pha, lại nói: "Duyên Đình nói con mất trí nhớ, nhưng con không cần lo lắng, chúng ta đều sẽ không ghét bỏ con, con vẫn như trước đây, là con của mẹ, là vợ của Duyên Đình, là mẹ của Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã, chúng ta đều là người thân của con, sẽ không rời bỏ con."

Trình Khanh Khanh cảm thấy trong lòng chua xót, chịu đựng nước mắt gật gật đầu: "Được."

"Con không nhớ được chuyện gì, mẹ sẽ nói đơn giản cho con tình huống trong nhà chúng ta."

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không còn lời gì để nói, chỉ gật gật đầu, mẹ Trình liền đơn giản nói cho cô một vài tình huống trong nhà hiện tại, như là, ba của cô đã mất cách đây một năm, như là cô còn có thân thích nào, như là mẹ Trình nguyên bản là một giáo sư đại học, hiện tại đã về hưu ở nhà, như là địa chỉ nhà bọn họ ở nơi nào... Những chuyện vụn vặt rồi những chuyện sinh hoạt…

Nghe được ba đã qua đời cô lại có chút cảm thán, không nghĩ tới cô chung quy vẫn là không có phúc được hưởng tình thương của cha.

Hai người đang nói chuyện lại đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng bánh xe, mẹ Trình liền cười nói: "Chắc là hai đứa nhỏ kia trở về rồi."

Tiếng nói vừa dứt, lại thấy then cửa vặn mở, quả nhiên thấy hai đứa bé đứng ở cửa, hai đứa nhỏ nhìn thấy cô ngồi ở trên sô pha , trên mặt đều lộ ra kinh hỉ, vội vàng chạy tới, nhưng nhìn thấy mẹ vui vẻ cũng không làm bọn chúng mất đi quy củ lễ phép, bổ nhào vào trong l*иg ngực Trình Khanh Khanh còn không quên lễ phép cùng bà ngoại chào hỏi.

Mẹ Trình thật cao hứng, vội vàng ôm Tiểu Nhã ở trên sô pha ngồi xuống, mà Bạch Tiểu Cảnh cũng thả cặp sách ngồi xuống bên cạnh Trình Khanh Khanh, ngồi xuống lại không nói gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ ngước nhìn cô, Trình Khanh Khanh bị đôi mắt to tròn trong veo nhìn đến tim cũng mềm xuống, vội vàng xoa đôi má phúng phính của bé, cười nói: "Làm sao vậy Tiểu Cảnh?"

Tiểu Cảnh lại kéo tay cô gắt gao nắm, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Mẹ trở về còn đi bệnh viện nữa không?"

Thì ra đứa nhỏ lo lắng chuyện này, Trình Khanh Khanh nhéo nhéo mặt bé: "Đương nhiên sẽ không."

Đứa nhỏ này lúc này mới thở ra: "Cho nên bệnh của mẹ hiện tại đã hết rồi sao?"

"Ừm." Trình Khanh Khanh hướng gật gật đầu với bé.

Bất quá bé vẫn không yên tâm, lại hướng vươn một ngón út ra trước mặt mẹ: "Mẹ, chúng ta ngoéo tay! Mẹ phải thật khoẻ, không cần phải đi bệnh viện nữa."

Bé nói nghiêm túc như vậy, chắc là vô cùng lo lắng cô lại trở về bộ dáng như trước đây. Trình Khanh Khanh trong lòng xấu hổ, vội vàng vươn tay tới cùng bé nghoéo tay.

Thẳng đến khi ngoéo tay đóng dấu xong, mặt bé mới giãn ra cười rộ lên, phảng phất như vậy mới có thể làm mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh bé.

Tiểu Nhã ngồi ở bên kia như nhớ tới cái gì, đem mở cặp sách ra từ bên trong lấy ra một túi kẹo, trước đưa qua mời bà ngoại, sau khi mẹ Trình tỏ vẻ không ăn, bé mới móc ra một viên đưa tới bên miệng Trình Khanh Khanh.

Trình Khanh Khanh thấy trên khuôn mặt nhỏ của bé mang theo chờ mong, viên kẹo hồng hồng trên ngón tay mũm mĩm phá lệ ngon miệng, liền cúi người ngậm lấy viên kẹo trong tay bé, nhìn mej ăn kẹo chính mình đưa qua, Tiểu Nhã vô cùng vui vẻ, lại móc ra một viên đưa cho Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh liền ăn viên kẹo trong tay bé, đút cho mẹ cùng anh trai xong, lúc này bé mới móc ra một viên nhét vào trong miệng.

Tiểu Cảnh lại lấy từ trong cặp ra một quyển truyện: " Mẹ, con đọc chuyện xưa cho mẹ nghe được không? Gần đây con biết được rất nhiều chữ, con vẫn luôn muốn đọc chuyện xưa cho mẹ nghe, nhưng mẹ vẫn luôn sinh bệnh, con đều không có cơ hội..."

Trình Khanh Khanh nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của bé, đại khái đoán được đứa bé muốn thể hiện bản thân mình một chút, hy vọng nhận được một tiếng khích lệ của cô, bé cơ hồ như khẩn cầu hy vọng cô có thể nghe bé đọc chuyện xưa, Trình Khanh Khanh như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt bé đâu, hướng bé cười nói ngọt ngào: "Được."

Đứa nhỏ được mẹ cho phép, liền hưng phấn mở sách ra nghiêm túc đọc lên, Trình Khanh Khanh một bên nghe hắn đọc một bên thò lại gần xem, vừa thấy sách kia là truyện cổ tích một nửa tiếng Anh một nửa tiếng Trung cô liền kinh hãi, kia mặt trên không có tiếng Trung ghép vần vậy mà bé có thể đọc không sai một chữ.

Mẹ Trình ở một bên nhìn bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ trong lòng cũng vô cùng cao hứng, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trình Khanh Khanh bà liền hòa ái giải thích nói: "Hai đứa bé này từ nhỏ đã thông minh, Duyên Đình lại thường xuyên mời thầy giáo đến dạy dỗ, cho nên chữ tiếng Trung cùng từ đơn tiếng Anh đều hiểu được."

Trình Khanh Khanh như suy tư gì gật gật đầu, Bạch Duyên Đình đối hai đứa nhỏ thật ra rất lo lắng.

Đúng lúc này lại nghe được cửa truyền đến tiếng mở cửa, mấy người ngẩng đầu xem, lại thấy người vào là Bạch Duyên Đình, đứa bé tự nhiên lại ngọt ngào chào một tiếng ba.

Bạch Duyên Đình trả lời, lại cùng mẹ Trình chào hỏi liền đi tới bên trái một cái sô pha ngồi xuống, ngồi xuống lại không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nhìn ba mẹ con.

Tiểu Nhã nhìn ba ngồi xuống, liền từ trên sô pha bò đi xuống, từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa tới bên miệng ba, Bạch Duyên Đình phục hồi tinh thần nhìn thoáng qua, tức khắc nhíu nhíu mày: "Sao trộm mua kẹo ăn? Không sợ răng đau sao?" Lời nói là nói như vậy, nhưng vẫn ngậm lấy viên kẹo con gái đưa, lại cố ý xụ mặt nói: "Lần sau không được."

Đang muốn duỗi tay đem con gái bế lên, bé đã xoay lại tiến đến bên người Trình Khanh Khanh ngồi xuống, Bạch Duyên Đình vươn tay vào khoảng không, tức khắc có chút xấu hổ, nhưng rất mau liền bình thản ung dung dưa lại về sô pha, tay vươn ra làm như không có việc gì thu trở về đặt trên đầu gối, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trình Khanh Khanh.

Hai đứa nhỏ đều tương đối thích thân cận cô, anh vất vả chăm sóc chúng từ nhỏ, bọn chúng cũng không dính lấy anh như dính cô vậy.

Nhưng anh cũng không đố kỵ, trong lòng ngược lại tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Anh chưa từng nghĩ đến khung cảnh này, cô có thể yêu thương hai bảo bối cô cho anh như vậy, bọn họ có thể bình thản ngồi cùng nhau dưới một mái hiên như thế.

Nhìn bộ dáng cô cùng bọn nhỏ nói nói cười cười, anh chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong trái tim tịch mịch của mình toát ra một trận dòng nước ấm, dòng nước ấm ấy chảy qua khắp người anh, chảy vào máu anh, chảy đến từng lỗ chân lông.

Căn phòng to như vậy cũng lập tức trở nên tươi đẹp, lập tức trở nên ấm áp.

Con là của anh, vợ cũng là của anh, cho dù sau này mỗi ngày đều chỉ có thể giống kẻ lưu lạc lẻ loi ngồi ở một bên nhìn ba mẹ con thân mật, anh cũng vui vẻ chịu đựng.