Chương 5: Thê & thϊếp

Trời rất đẹp , trong lương đình vắng vẻ, chỉ có hai người một đứng một ngồi. Không gian yên tĩnh nghe rõ từng nhịp gõ tay xuống bàn đá...

Không ai hay biết, phía xa xa, có hai bóng dáng núp sau dãy trúc lớn, lấp ló cái đầu nhỏ nhìn chăm chú về phía người mặc hắc y kia..đôi mắt đó nàng vĩnh viễn sẽ không quên .Người còn cảnh vật đã khác , bên chàng đã có hồng nhan .Nhưng nàng nên vui hay nên sầu – nàng nên vui vì hiện giờ nàng đã là thê tử của người hay nên sầu bởi người đó là người đêm động phòng đã nói cả đời này sẽ không yêu ta – Hoàng Đế Độc Cô Hàn .Một khắc khi Thấy Lăng Quý phi bên chàng , một khắc nghe thấy Lăng Quý Phi gọi chàng hai tiếng :” Hoàng thượng ” , như có một lưỡi dao vô hình đâm vào tim nàng và …Tâm nàng đau .

Cúc Nhi đứng bên nhìn hoàng hậu thương tâm, nàng thật uất ức thay cho nương nuơng. Hoàng hậu nương nương nói sao cũng là chính thê của hoàng thượng, địa vị trong cung lại không bằng một Lăng quý phi, thuộc hàng thϊếp thất. Hứ. Cái bà Lăng quý phi đó hơn gì nương nuơng nhà nàng chứ? Bất quá là thanh mai trúc mã của hoàng thượng thôi, tưởng mình ngon lắm sao?

“Nương nương, chúng ta hồi Trường Khôn cung đi. Người thân thể còn chưa khỏe hẳn, không nên đứng ngoài giá rét” Quả là đế vuơng bạc tình. Ta băm ... ta băm...

“Cúc Nhi! ” Hạ Tử Y ánh mắt vẫn chăm chú về phía người mặc hắc y kia, lắc đầu buồn bã, “Muốn trở về, mình muội trở về! Ta...”

Độc Cô Hàn ôm Lăng Trang Dungấy vào lòng, cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai nàng điều gì đó.

Hạ Tử Y nhìn thấy cảnh này, tâm đau như ai cắt. Nàng quay bước đi... Nàng muốn đi thật xa nơi này....

Lê bước chân nặng nề về Trường khôn Cung , lệ châu rơi xuống ... ai nhìn thấy ..chỉ mình nàng .

Độc Cô Hàn thu hồi ành mắt chán ghét, hắn buông Lăng Trang Dung, ánh mắt lơ đãng hướng về phía trước.

Kết quả, đập vào mắt hắn là một bóng lưng nhỏ gầy, có phần cô độc.

Xiêm váy màu tím, thân thể nàng đơn bạc lay động về phía trước, làm cho người ta đau lòng, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi nàng bay đi.

“A, kia không phải là hoàng hậu tỷ tỷ sao?” Lăng Trang Dung nhìn theo ánh mắt Độc Cô Hàn, cũng nhận ra vị hoàng hậu nương nương thất sủng.

Nàng vội chạy theo, chặn đường Hạ Tử Y lại, “Hoàng hậu nương nương, xin người dừng bước. ”

Bị kêu đích danh, Hạ Tử Y không thể làm gì khác là dừng cước bộ, nàng che giấu tâm tư sợ hãi, làm vài nghi thức xã giao qua loa “Đáp lễ muội muội” Sau đó quay qua Độc Cô Hàn “Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng”

Độc Cô Hàn qua loa “ừm” một tiếng.

Lăng Trang Dung nắm lấy tay nàng, một bộ dáng tỷ muội tình thâm, giọng ngọt ngào vang lên “Hòang hậu tỷ tỷ, thân thể đã khá hơn chút nào chưa? ”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Muội muội đã quan tâm.” Hạ Tử Y cười buồn. Bên này, Cúc Nhi cúi đầu xuống, mắt gằm ghè đem mặt đất thành cái bà Lăng quý phi chết tiệt nào đó đâm thủng... Đâm... đâm chết bà. Chủ tử ta bị bệnh, còn không phải bà hại sao? Ở đây còn giả mù sa mưa.

Lăng Trang Dung hạ giọng, nói nhỏ đủ để 2 người các nàng nghe “ Tỷ tỷ à, thân thể tỷ mới tốt lên, không nên đi ra ngoài chịu mệt nhọc.”

Hạ Tử Y nhíu nhíu mày, bộ dáng đau khổ. Nàng vốn không muốn tranh với ai. Sao họ vẫn cứ bám nàng không buông?

Lông mày tinh tế của Lăng Trang Dung nhướn lên một chút khinh thường “ thật không biết lượng sức mình”

“Ta... ” Hạ Tử Y len lén liếc mắt về phía Độc Cô Hàn, thấy hắn vẫn lạnh lùng ngồi đó, khiến tâm tình nàng nháy mắt đã rớt xuống không phanh, ánh mắt ảm đạm cười chua chát…

Chàng đã nói sẽ không bao giờ sủng nàng , sẽ không bao giờ yêu nàng. Đúng vậy, nàng còn hi vọng cái gì?

Ngốc quá mà…

Thu hồi ánh mắt, nàng giả vờ như không có việc gì, “Không cản trở nhã hứng hoàng thượng và muội muội, thần thϊếp xin cáo lui”

Nàng đi như chạy, bỗng nhiên, tử bào lảo đảo, Hạ Tử Y loạng choạng té ngã trên mặt đất, Độc Cô Hàn hoảng sợ. Hắn vội vã thi triển khinh công, một cước bay đến, vững vàng ôm nàng vào lòng.

“Nàng cẩn thận một chút!” Đế vương nhìn hoàng hậu của hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Hạ Tử Y kinh ngạc nhìn hắn. Là nhìn lầm ư? Sao nàng lại cảm thấy — hắn dường như rất khẩn trương vậy? Đó có được xem là quan tâm không?

“Thần thϊếp không sao ” Hạ Tử Y cúi đầu. Giờ khắc này, nàng đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, không phải là hắn là hoàng thượng giả mạo đó chứ?

Xác định nàng không sao, Độc Cô Hàn hít một hơi thật sâu, lúc này tim mới cảm giác tim đập lại bình thường, hắn tức giận nhìn chằm chằm vị hoàng hậu ngốc nghếch : “Nàng mới vừa hết bệnh, thân thể chưa hồi phục, vì sao còn muốn đi lung tung ngoài gió tuyết! Nàng làm hoàng hậu kiểu gì thế hả, đi đứng không cẩn thận, may mắn không té ngã, nếu nàng có chuyện gì thì... vương triều Độc Cô này phải làm sao?”

Độc Cô Hàn hoảng hốt nhìn nàng, tựa hồ cố gắng đem hình ảnh nàng lần cuối cùng hắn thấy ra so với bây giờ .

Khác biệt quả thực là quá lớn , hoàng hậu của hắn sau 3 năm, một tử y trường bào tựa như một đóa hồng chớm nở, tuy nàng vẫn mang nét buồn bã thê luơng của oán phụ nhưng vẫn là một tiểu cô nuơng hồn nhiên, hai mắt trong veo, suối tóc dài xinh đẹp. Ánh trăng rơi xuống làn da trắng noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bừng sáng nét khả ái đáng yêu, diễm lệ mà không thô tục, làm cho người nhìn không khỏi lâm vào cảnh tim đập thình thịch.

Mà nàng trong trí nhớ hắn, một thiếu phụ bị trượng phu hắt hủi 15 năm trời, guơng mặt trầm buồn, thê lương. Tóc ngắn khô héo , dung mạo trắng bệch như tờ giấy , thân hình tiều tụy xác xơ , cùng với đôi đồng tử đen u buồn, lặng lẽ cam chịu như đầm nước tĩnh lặng mùa thu .

Ông trời, rốt cục mười ba năm qua hắn đến tột cùng làm cái gì! Một nữ nhân tốt như vậy, lại bị hắn chà đạp thành bộ dáng như vậy !

Nhưng thật ra, trong lòng Độc Cô Hàn, giây phút đó chính là giây phút đẹp nhất của nàng. Nàng ôn thuần, nàng luơng thiện, nàng vì hắn đến mạng cũng không cần....

Tiểu Lưu Tử gục mặt, che giấu cái miệng đang co giật lợi hại. Rõ ràng là rất quan tâm tới nương nuơng, nhưng lại thích nói những lời ác ý trái với tâm ý mình với người.

“Xin, xin lỗi.” Đối mặt với sự trách mắng giận dữ của hoàng đế phu quân, vị hoàng hậu nào đó cúi đầu, cánh môi hồng nhuận cắn thật chặt, ngón tay xinh đẹp không ngừng vân vê mép áo.

Nàng biết, vị trượng phu hoàng đế trước mắt cỡ nào chán ghét mình, hắn căn bản không muốn lập nàng làm hậu.

Hiện tại, nàng chọc hắn giận đến thế, trước mặt bao nhiêu người lại làm hắn mất thể diện....



Tuy nội tâm rất sợ, nhưng không hiểu tại sao, nàng luôn tin rằng hắn sẽ không bao giờ phế nàng.

Càng nghĩ, trong lòng Hạ Tử Y càng bất an, lo lắng hắn càng chán ghét mình, hai mắt đẫm lệ mông lung chậm rãi ngẩng đầu, dùng thanh âm thấp đến mức không thể thấp hơn,“ Xin lỗi, thần thϊếp không có phong thái mẫu nghi thiên hạ, khiến bệ hạ chê cười...”

“Nàng lặp lại lần nữa xem.” Âm điệu đột nhiên hạ xuống, Độc Cô Hàn đi từng bước tới gần Hạ Tử Y, ngay lập tức, nàng luống cuống bị dồn lui về phía sau.

“Sau này ta còn nghe nàng nói một câu nào hạ thấp bản thân thì đừng trách ta”

Hắn chính là cảm thấy vô cùng tức giận, khó chịu đến cực điểm. Nha đầu kia căn bản là không xem hắn ra gì mà!

Trong mắt nàng, trong lòng nàng, hắn là kẻ như thế sao? Hẹp hòi, ích kỷ? Chỉ biết soi mói thê tử? Không làm tròn chức trách phu quân ? ( Tác giả: Qúa chính xác. Biết mình biết ta @@)

Hạ Tử Y chớp chớp đôi mắt ngập nước, rốt cuộc không hiểu hắn đang phát điên cái gì. ( Tác giả: Cái này gọi là phát điên vì tình)

Chết tiệt! Nàng còn dám cố tình tỏ vẻ vô tội? Quả thực là đáng đánh đòn!

Nhận ra bầu không khí nặng mùi thuốc súng cùng một ... mùi lạ ( tác giả: là mùi tình yêu á), Lăng quý phi khéo hiểu lòng người, bàn tay non mềm nắm tay áo hoàng hậu nuơng nuơng, tay kia choàng qua tay hoàng đế bệ hạ, còn vô cùng thân thiết dụi vào lòng Độc Cô Hàn, “ Bệ hạ, tỷ tỷ nhất thời lỡ lời. Hoàng thượng, chàng coi như nể mặt thần thϊếp, đừng túc giận nữa ... nha... ” giọng điệu nũng nịu y như mèo con.

Cúc Nhi, Tiểu Lưu Tử “.....” Có ai ở đây có tịnh bình* không? Cho chúng tôi mượn, muốn ói quá rồi đây nè. ( Vâng, tác giả cũng muốn ói)

* tức là cái bô đấy ạ. Thuổng trong bộ: Cực phẩm thái tử phi - Viên Không Phá Còn mấy cái vụ bô biếc người cổ đại gọi là gì, ta đây không biết, cứ mượn xài tạm vậy

Sau đó tung tăng lôi hai kẻ đang thuỗn mặt ra, đến bàn “Đây, chúng ta cùng nhau dùng bữa, xoá bỏ mọi hiềm khích”

Độc Cô Hàn, mọi người, tác giả “.....” Hiềm khích gì? Người ta là phu thê danh chính ngôn thuận. Nếu có hiểu lầm, cũng không cần đến người ngoài cuộc là nàng ra tay.

Ánh trăng chiếu vào hai mỹ nhân như hoa như ngọc, tóc đen nhẹ nhàng lay động trong gió, phảng phất như bức tranh “Điêu Thuyền đứng cạnh Vương Chiêu Quân”. Nhưng trong mắt Độc Cô Hàn lúc này, chính là hình ảnh một tiểu bạch thỏ rơi vào hang ổ đại sói xám, không biết chết lúc nào!

Lăng Trang Dung khóe mắt lóe lên ý cười, nhìn như thế nào không có ý tốt. Còn cái vị chính thê đơn thuần của hắn, hai má phấn hồng xinh đẹp, ánh mắt long lanh nhìn về phía hắn có chút mong chờ, vẻ mặt lưu luyến, khiến hắn khó xử.

“Tử... Dung nhi!” Độc Cô Hàn khéo léo hất con rắn đang bám trên tay mình ra, thấp giọng hỏi: “Dùng... dùng bữa chung ?”

Độc Cô Hàn nói với Lăng Trang Dung, nhưng mắt lại nhìn Hạ Tử Y , hắn cố ngăn mồ hôi lăn xuống trán.

Nhận thấy ánh mắt Độc Cô Hàn dừng lại trên người Hạ Tử Y , Lăng Trang Dung đè nén tia phẫn hận trong lòng. Nàng híp mắt nở nụ cười, đem Hạ Tử Y đẩy đến trước người của mình, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, mấy hôm nay thần thϊếp bận lo hầu hạ hoàng thượng, không có thời gian, tất cả sự vụ hậu cung đều do tỷ tỷ tiếp quản. Hiện tại thần thϊếp muốn mời tỷ tỷ cùng dùng thiện, coi như cảm tạ tỷ tỷ mấy hôm nay giúp đỡ, không biết hoàng thượng chàng đồng ý không?”

Độc Cô Hàn nhìn người trong lòng “Tử nhi. Nàng có muốn... Dùng... dùng thiện cùng trẫm không? ” Giọng điệu hệt một phu quân đang cẩn trọng hỏi ý kiến thê tử.

Hạ Tử Y ngước mắt nhìn hắn. Hắn nói “dùng thiện cùng trẫm”, chứ không phải là “dùng thiện cùng trẫm và Lăng quý phi”.

Chưa bao giờ hắn chủ động quan hoài nàng như vậy, Hạ Tử Y mừng còn không kịp.

Một dòng nước ấm len lỏi vào tim, vị hoàng hậu ngốc nào đó đưa đôi mắt ngóng trông, đôi môi lí nhí. “Đa tạ hoàng thượng”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, cũng không phải lời ngon ý ngọt gì, lại làm cho trái tim Độc Cô Hàn nhảy loạn bùm bùm.

Hắn cúi đầu, trên mặt Hạ Tử Y véo nhẹ: “Thực ngoan!” Sau đó vô cùng thân thiết nắm tay nàng đi vào, bỏ mặc người nào đó khi nãy tiên phong mời mình dùng bữa.

Lăng Trang Dung “.....” Hoàng thượng, người bị trúng tà rồi a.

Nàng trong lòng thầm thề: Nhất định ngày mai phải kêu thái y chẩn mạch cho bệ hạ.

Ngài bị bệnh rồi. ( Tác giả: Vâng. Là bệnh lãng tử quay đầu đấy ạ)

Kiều thê, mỹ thϊếp hai bên, trước mặt lại là một bàn mỹ vị, vốn là hạnh phúc nhân gian, nhưng vị đế vuơng nào đó sau cơn xúc động hưng phấn, ngồi cứng đờ một chỗ, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, hơn nửa ngày mới hộc ra một câu: “ Các nàng dùng đi.”

Ánh mắt lại nhìn về phía hoàng hậu ngốc của hắn. Tử Nhi, đồ ăn trên bàn kia, ngàn vạn lần... Không thể ăn bậy a!

Lăng Trang Dung nhếch môi,đáy lòng âm thầm trào phúng. Thân là hoàng hậu lại phải dựa vào một lời nói của quý phi mới có thể cùng hoàng thượng dùng thiện, chứng minh trong hậu cung ai mới là người đích thực được sủng ái. Lăng Trang Dung mời Hạ Tử Y cùng dùng bữa, không phải thật tâm muốn cảm tạ nàng, hoặc là giúp nàng củng cố địa vị trong lòng hoàng đế.

Mục đích chân chính chính là cho vị hoàng hậu ngốc này thấy hoàng thượng đối với vị Lăng quý phi nàng có bao nhiêu sủng ái, tốt nhất nàng ta chết tâm, đừng vọng tưởng tranh giành hoàng thượng với nàng, ngôi vị hoàng hậu Tử Tước Quốc này, nhất định sẽ thuộc về Lăng Trang Dung nàng.

Nữ nhân thấy trượng phu mình âu yếm cùng nữ nhân khác, tất sẽ ghen tuông,dẫu tính cách hoàng hậu có ôn hòa cách mấy, chỉ cần nàng khéo mồi lửa, Hạ Tử Y tất sẽ vì tranh sủng làm ra chút hành động khiến Độc Cô Hàn thất vọng, nếu có thể dưới cơn giận dữ phát giận, trở mặt phế hậu, càng lưỡng toàn kỳ mỹ.

Chọn thân cận người tốt. Tránh xa người xấu. Ai chẳng thích hồng nhan tri kỷ ôn nhu như nước, hiền lương thục đức, ghét nhất kẻ tính tình xảo quyệt, có tâm kế hại người. Một khi hoàng hậu lưu lại trong lòng hoàng thượng ấn tượng xấu, muốn vãn hồi, khó càng thêm khó .

Nàng thừa hiểu tính cách Hạ Tử Y yếu đuối bị động , bữa ăn hôm nay nàng càng phải cho nàng ấy mở to đôi mắt, chấp nhận sự thật, rằng nhân tâm của hoàng thượng đều đặt trên người nàng. Muốn cùng nàng tranh sủng, muốn cùng nàng tranh đoạt địa vị mẫu nghi thiên hạ, đó là... tuyệt-không-có-khả-năng !

Nàng muốn Hạ Tử Y cảm kích nàng đã tạo điều kiện cho nàng ấy cùng quân vuơng thân cận , dẫu sao nàng ta ngu xuẩn đơn thuần như vậy, nói không chừng sẽ bởi vì hành động hôm nay của nàng mà khắc cốt ghi tâm, hết lòng vậy cảm tạ nàng, sau này từng bước từng bước một bị nàng lợi dụng.

( Xin lỗi. Cho tác giả đi ói.

Sau khi viết 1 tràng tâm tình của con mẹ Lăng Trang Dung này, ta khâm phục ta quá. Viết nãy giờ mà vẫn có thể trấn tĩnh, không ói vào màn hình laptop)

Độc Cô Hàn làm như không thấy gương mặt giảo hoạt của Lăng Trang Dung, hắn rót ly trà cho nàng, vô cùng dịu dàng dỗ dành: “ Ái phi nói nhiều chắc đã khát nước, uống cốc nước thấm giọng rồi chúng ta dùng thiện.”

“.....” Mắt phượng hơi khép, Lăng Trang Dung nhợt nhạt cười, lộ ra tươi cười... mất hứng.



Nhìn trên bàn đều là các món bổ khí, thịt bò, thịt dê, củ cải đỏ, còn có nhiều hải sản trân quý như bào ngư, vi cá.... khiến Hạ Tử Y hoa cả mắt. Nàng vốn xuất thân thứ xuất, từ lâu bị phụ thân ghẻ lạnh, vào cung tuy thân hoàng hậu, nhưng bị thất sủng, nên trước nay chưa từng được nếm qua những món này.

Độc Cô Hàn lấy tốc độ sét đánh gắp miếng thịt dê to đùng dốc vào miệng Trang Lăng Dung “ Thịt dê có vị ngọt, tính nóng, không độc, an thần, giúp cơ thể mau hồi phục, trị đau lưng, khí huyết hư tổn, ra nhiều mồ hôi, nàng ăn nhiều một chút” Ăn nhanh, kẻo uổng phí tâm cơ của hắn.

Miệng nói với sủng phi nhưng mắt lại nhìn hoàng hậu.

Nha đầu ngốc.... Nàng không biết tự gắp à?

Lăng Trang Dung bị hắn nhồi y như nhồi thịt, nghẹn ho mấy cái.

Độc Cô Hàn săn sóc đưa ly trà Hạ Tử Y đang chuẩn bị đưa đến miệng, đưa lên miệng... Lăng Trang Dung “Ái phi bị nghẹn sao? Nào, uống nước cho thông cổ họng nào...”

Hạ Tử Y buồn buồn khuấy khuấy cái chén không, trong lòng liều mạng an ủi bản thân: nước trà vị đắng, cho ngươi đắng miệng chết luôn !

Độc Cô Hàn bật cười nhìn vị hoàng hậu nào đó vừa bị hắn cướp đồ trong tay, rõ ràng không phục, nhưng vẫn ẩn nhẫn chịu đựng. Hắn giằng chiếc chén trên tay nàng, múc cho nàng chén canh sâm, sau đó trước đôi mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn múc một muỗng thổi thổi, sau đó đưa lên miệng nếm thử, gật gù: “Canh ngon” , nếm xong mới đẩy chén qua vị hoàng hậu nào đó đang há họng to có thể nhét đủ 3 quả trứng gà, “ Nàng ăn nhiều một chút. Hoàng hậu gì mà gầy như que củi, trông thật khó coi ” Độc Cô Hàn trừng trừng nàng, rõ ràng mang vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng nói trầm thấp trong cổ họng lại phun ra lời ác độc nhất, “Còn không mau ăn, ngồi ngây ngốc ở đó làm gì?”

Hạ Tử Y, mọi người “.....”

Sau đó, trong lương đình, là một màn đế vương sủng phi

“ Ái phi, nào ăn thịt bò bổ máu nào... À không, nàng phải đối ẩm cùng trẫm chứ ”

“ Hoàng thượng, chàng thật xấu, chàng thừa biết Dung nhi không biết uống rượu” Nũng nịu. Sâu kín ném tia đắc ý qua cho vị hoàng hậu nào đó đang ngồi kế bên.

“Ngoan, uống một ly thôi. Nào...”

“Ái phi, uống canh sâm đi nào, canh sâm bổ khí.”

“Ái phi, nàng thích nhất món tôm bách hoa. Nào.”

“Đa tạ hoàng thượng”

“Để trẫm giúp nàng lột vỏ.”

“Hoàng thượng, nơi này đông người”

Mọi người, hoàng thượng “.....” Việc lột vỏ tôm có liên quan gì đến nơi đông người?

Độc Cô Hàn kềm chế ngã lăn ra đất, hắn trừng mắt vị hoàng hậu đang ngồi chôn mình trong chén canh sâm ngàn năm.

“Sao còn không uống?”

“... .... ” Bệ hạ, thần thϊếp đang uống đây.

Hạ Tử Y bưng bát canh sâm ngốc hề hề nhìn Độc Cô Hàn, khi hắn nghi ngờ trông lại thì nàng vội vã múc từng muỗng từng muỗng nhỏ uống sạch..

Tuy trên bàn toàn cao lương mỹ vị, nàng thân là hoàng hậu chỉ dùng bát canh sâm, trong mắt mọi người trong hậu cung có thể coi là không xứng với thân phận, nàng lại cảm thấy hương vị hạnh phúc ngọt ngào nhất nhân gian .

“Hoàng hậu, nàng muốn dùng thêm gì nữa không? ” Độc Cô Hàn quan tâm hỏi, trong lòng lại thầm nói thêm: Nàng muốn ăn gì cũng được, nhưng nhất thiết phải được sự thông qua của trẫm

“Không, tạ hoàng thượng, thần thϊếp dùng nhiêu đây đủ rồi. ” Ngực dâng lên từng trận ngọt ngào, Hạ Tử Y không nhịn được nở nụ cười ngây ngốc, “ Canh hôm nay rất ngon.”

Độc Cô Hàn nở nụ cười sủng nịch “Ngon thì ăn nhiều một chút”

Thực ra, Lăng Trang Dung muốn đem sự sủng ái của Độc Cô Hàn chọc giận Hạ Tử Y là một quyết định hoàn toàn sai lầm.

Sống trong hậu cung 3 năm, làm sao nàng không hiểu người hắn yêu thuơng nhất là ai?

Hạ Tử Y từ khi tiến cung đã bị ghẻ lạnh, hôm nay được hoàng thượng chiếu cố như thế, tâm đã vốn lâng lâng lên mây, huống chi nàng tâm tính đơn thuần, dễ thoả mãn, nên việc Lăng Trang Dung khıêυ khí©h là vô ích.

Độc Cô Hàn tùy ý ăn vài miếng, hắn vờ như không để ý đến vẻ mặt thống khổ của Lăng quý phi bên cạnh, nhích ghế sát Hạ Tử Y, giằng lấy chén canh sâm, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng, nói: "Hoàng hậu, nàng ăn chậm thế. Đây là muốn trẫm bón cho sao?"

Hạ Tử Y mở to cặp mắt nai con trong suốt nhìn chiếc muỗng bên miệng mình, nàng có chút hoài nghi khi nghe âm thanh ôn nhu dỗ dành: "Ngoan. Há miệng ra."

Hạ Tử Y sau một hồi ngây người , liền ngây ngốc đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra, Độc Cô Hàn liền mỉm cười đem muỗng canh đưa vào, hắn nhìn hiên hạ trong lòng khi ăn thật đáng yêu, hai cánh môi phấn nộn động đậy, thoáng chốc làm cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mềm mại, cảm thấy so với chính mình ăn, việc đút cho nàng còn có hạnh phúc hơn.

Vì thế lại đút một muỗng đưa đến bên miệng nàng, dụ dỗ nàng nuốt xuống, Độc Cô Hàn lúc này sớm đã quên, trong ba người trên bàn ăn, kỳ thực hắn là người ăn ít nhất.

Nhưng hắn không nhớ, không có nghĩa là người bên cạnh hắn không nhớ, khi thìa canh đưa tới miệng Hạ Tử Y nắm tay hắn, chậm rãi đem muỗng canh chuyển hướng trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ngươi cũng chưa ăn.”

Nhận ra mình quá lớn mật, Hạ Tử Y vội vàng buông tay, mặt đỏ ửng lên.“Thần thϊếp thất lễ.”

Độc Cô Hàn trong lòng ấm áp, trên mặt tràn đầy ý cười “Không sao”, sau đó liền há miệng đem muỗng canh này nuốt hết

Bầu không khí ấm áp của đôi “đế hậu tình thâm” chợt bị một tiếng la thất thanh bên cạnh phá hỏng “A....”