Chương 18: Nửa Đêm Tìm Đến

Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Màn đêm buông xuống, ánh đèn phía bắc thành lờ mờ, những bóng đèn ở lối vào ngõ phát ra ánh sáng yếu ớt, thu hút nhiều con bướm nhỏ bay vòng quanh.

Trong ngôi nhà cũ, Viên Bác đứng trên chiếc ghế bành kiểu cũ, ngẩng cao đầu và cẩn thận lấy bóng đèn cũ ra.

“Bác ca ca, nó bị hỏng à?” Tiêu Dĩnh phía dưới cầm đèn pin tò mò hỏi.

Viên Bác nheo mắt lại, nhìn kỹ hơn rồi giải thích: “Bóng đèn đã cũ lắm rồi, còn dùng được nhưng tiêu tốn rất nhiều điện và không đủ sáng.”

Tiêu Dĩnh cười khổ: “Thảo nào mỗi lần bật lên đều chỉ có một tia sáng, còn tưởng rằng điện năng thấp!”

“Không phải.” Viên Bác lắc đầu: “Tốn rất nhiều điện, thậm chí còn nhiều hơn cả đèn đỏ bên ngoài.”

Tiêu Dĩnh vội vàng cầu khẩn: “Phiền anh mua giúp em một cái mới được không.”

Viên Bác nhàn nhạt "ừm" một tiếng, hỏi: "Có bóng đèn mới không?"

"Ừm... hết rồi." Tiêu Dĩnh cười nhẹ: "Đó là cái cuối cùng ở bên ngoài."

Viên Bác suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em muốn đọc sách vào ban đêm thì cố gắng đừng dùng bóng đèn màu đỏ cam. Ngày mai tôi sẽ giúp em mua bóng đèn trắng hình dải, có thể phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.”

"Vậy tốt quá rồi!" Tiêu Dĩnh cười vui vẻ nói: "Mấy ngày nay em bận ôn thi cuối kỳ, có khi ánh sáng không đủ, đành phải thắp thêm một ngọn đèn dầu."

Viên Bác nối bóng đèn lại, giải thích: “Đêm nay dùng nó, ngày mai nối bóng mới.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng nhảy xuống và đứng trên phiến đá.

Tiểu Dĩnh cất đèn pin đi

Sau đó, bật công tắc, căn phòng sáng lên, đáng tiếc là ánh sáng từ bóng đèn quá mờ nên chỉ nhìn thấy trong một vòng tròn nhỏ ở gần đó.

Viên Bác dễ dàng nhấc chiếc ghế bành lên, đặt nó trở lại vị trí ban đầu rồi vỗ tay.

“Nhà cũ đã lâu không có người ở, dây điện cũng đã cũ kỹ, mùa hè mưa nhiều, trời ẩm ướt có thể bị rò điện, vẫn cần tìm thợ chuyên nghiệp hơn. Thợ điện đến thay toàn bộ dây điện, cầu chì và công tắc ở đó cũng phải thay.”

Tiêu Dĩnh không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cô vẫn có những hiểu biết cơ bản.

"Dùng điện tốt thì tiện. Dùng không tốt thì là hổ điện. Em không hiểu những cái này... thậm chí công tắc ở đâu, là cái nào cũng đều không biết".

Viên Bác nhún nhún vai: "Em----một cô gái sao có thể biết nhiều như vậy! Chắc là ở góc trong ngõ, ngày mai tôi mang một chiếc ghế đẩu cao giúp em ra ngoài xem xem."

Hai người lần lượt rời khỏi sảnh chính.



Tiêu Dĩnh nhìn xung quanh, chỉ về phía đối diện giải thích: “Bên kia có ba gian phòng, đều trống, chỉ có gian giữa có một chiếc giường gỗ kiểu cũ, gian phòng đối diện đã được cải tạo thành phòng bếp. …….. Một số đồ cũ được cất trong một phòng, tỷ lệ sử dụng rất thấp ”.

Viên Bác cười lưu manh, hỏi: "Em ở trong nhà lớn như vậy một mình, ban đêm không sợ sao?"

Sau khi mối hận lớn nhất trong lòng được giải thích rõ ràng, chàng trai trẻ không còn vẻ thờ ơ xa lạ, lời nói và hành động trở nên thoải mái và tự nhiên hơn.

Ngày trước, Tiêu Dĩnh rất nhút nhát, gặp phải một con gián cũng run rẩy sợ hãi, nhưng giờ đây cô đã “trải qua” kiếp trước và kiếp hiện tại, cô tự nhiên dũng cảm hơn rất nhiều.

Tục ngữ nói, nếu bạn thậm chí chết cũng không sợ thì chẳng còn gì phải sợ nữa. Cô thậm chí đã từng trải qua cái chết, nên cô đương nhiên sẽ không còn rụt rè như trước nữa.

Cô cười lắc đầu: “Nhà của em, không có gì phải sợ hãi. Cho dù có linh hồn tổ tiên thì họ cũng đều là người nhà của em, họ sẽ chỉ bảo vệ em, chắt gái của họ.”

Viên Bác quay khuôn mặt tuấn tú sang chỗ khác liếc nhìn cô.

"Em đọc nhiều sách kỳ quái quá à? Nghĩ đến đủ thứ chuyện kì lạ? Ý tôi là -- ----tường ở đây không cao, vừa mở ra là có thể vào, không sợ trộm sao?"

Á? !

Tiêu Dĩnh cười “Phì!” nói đùa: “Cho đến nay, chỉ có anh là người duy nhất trèo qua tường nhà em, ngoài ra không có ai khác!”

Viên Bá c bại trận, ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng đổi chủ đề.

"Việc đề phòng người khác là rất quan trọng, trong nhà chính còn có một cánh cửa, ban đêm phải đóng chặt lại, đừng bất cẩn."

Huệ Thành phía bắc và phía tây thuộc về thành cổ, dân số đông, trong nhà cũ có ít thiết bị chống trộm, bọn họ không sợ quái vật trong đầu, mà sợ những tên trộm nhỏ có ý định xấu xa.

“Ừm!” Tiêu Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu nói: “Yên tâm, tối nào em cũng đóng cửa lại.”

Viên Bác đi ra sân, mở vòi nước rửa tay, giũ mạnh những giọt nước, sau đó vào lau áo hai ba lần, để lại vết ướt mơ hồ.

"Sáng mai tôi sẽ đón em lúc bảy giờ, đưa em đến bến xe để gọi điện thoại. Xong rồi, tôi đi trước. "

“Đợi chút!” Tiêu Dĩnh đuổi theo hỏi: “Bác ca ca, anh chuyển đi đâu thế?”

Ánh mắt Viên Bác khẽ lóe lên, cười trêu chọc.

"Huệ Thành trong vài năm qua đã phát triển rất nhiều khu đô thị mới. Em đều biết chứ? Một số khu thành không còn nhận ra được nữa! Tôi nói cho em nghe, em có biết ở đâu không?"

Tiêu Dĩnh linh cảm được anh đang giấu cô điều gì đó, nên cô không khỏi khoe khoang.

"Em về Huệ Thành được hai năm, đã đi qua rất nhiều nơi, trường học của em cũng ở quận Tân Thành, nếu anh không nói cho em biết, em đương nhiên không biết nó ở đâu. Anh nói rồi, em chả phải sẽ biết sao?"



Viên Bác giật giật khóe miệng, nói rất nhanh: “Cách chỗ em ở không xa, ra ngoài thì rẽ trái, phải, phải, rồi trái, vòng qua con đường ven sông, rẽ trái, rồi phải, rẽ phải, rồi lại rẽ phải"

Tiêu Dĩnh: "..........."

Viên Bác mở rộng cánh tay rắn chắc của mình, vươn vai, "Tôi đi đây. Nhớ đóng cửa ra vào và cửa sổ lại."

Nói xong, anh một tay dựng chiếc xe đạp trong góc, tay kia mở cửa.

Tiêu Anh vội vàng đuổi theo anh ra ngoài, chỉ thấy đôi chân dài của anh bước lên xe, phóng thẳng ra khỏi con hẻm, nhanh chóng hòa vào màn đêm.

Cô bất lực bĩu môi rồi quay lại chốt cửa.

Theo những gì cô biết, Viên Bác trong nửa cuối năm tới sẽ rất khó khăn, anh vay tiền, bán nhà và dùng tất cả tiền tiết kiệm để mua một chiếc xe tải lớn cũ, tình trạng này sẽ không được cải thiện cho đến mùa hè năm sau.

Sau đó, anh kiếm được rất nhiều tiền trong vài năm và cuối cùng đã tích lũy được một gia tài lớn.

Sau này, bố mẹ cô ngã bệnh nặng, tất cả cũng vì cô mà anh phải chi trả tiền chữa bệnh, đồng thời tiêu tốn hết tiền tiết kiệm của mình...

Tiếp theo, cô phải tìm cách giúp anh giải quyết vấn đề của mình, đồng thời cô cũng phải tìm cách giúp bố mẹ không bị ốm.

Sau kỳ thi cuối kỳ vào tuần sau, cô phải tìm cách kiếm tiền trước đã.

Cô đang bí mật đưa ra quyết định khi đi về phía phòng trong.

Đột nhiên, tiếng chuông xe đạp “reng reng reng” vang lên ngoài cổng!

Tiêu Dĩnh vội vàng quay người lại, tưởng rằng Viên Bác để quên đồ nên quay lại, vội vàng tiến tới gần cửa.

Lúc này, Trần Băng hét lên: "Tiêu Dĩnh! Mở cửa! Mau mở cửa!"

Bước chân của Tiêu Dĩnh lập tức dừng lại, nhíu mày, cảnh giác hỏi: "Anh là ai? Anh định làm gì?"

“Ta——Trần Băng!” Hắn hét lớn: “Mở cửa!”

Tiêu Dĩnh tức giận nói: "Đêm khuya, tôi——một cô gái ở một mình, mở cửa thật sự rất bất tiện. Trần tiên sinh, nếu không có chuyện gì quan trọng thì xin anh hãy rời đi ngay!"

"Ta đương nhiên có việc phải làm!" Trần Băng tự tin hét lên: "Mới hơn tám giờ mới, muộn ở đâu! Mở cửa!"

Tiêu Dĩnh không hề muốn lùi bước, trầm giọng nói: "Nếu có chuyện gì thì để hôm khác lại nói. Bây giờ không tiện!"

Nói xong, cô quay người trở lại phòng trong, không để ý đến sự bất mãn và la hét của Trần Băng.

Trần Băng đòi vào làm phiền, la hét một hồi mới phát hiện Tiêu Dĩnh không để ý tới mình, chỉ có thể tức giận bỏ đi.