Chương 37: Mặt Nóng Đối Mông Lạnh

Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

(Mặt nóng đối mông lạnh là chỉ bản thân đối xử với người khác hết sức nhiệt tình, luôn làm hài lòng người khác nhưng họ lại thờ ơ không để ý đến mình)

Sáng sớm, Tiêu Dĩnh dậy chuẩn bị bữa sáng.

Khi Viên Bác đến, cô đã chuẩn bị sẵn bánh trứng và cháo.

Cô ngước mắt cười lớn: "Bác ca ca, em đã thu dọn xong mọi thứ rồi, chỉ có một chiếc túi du lịch nhỏ thôi. Bữa ăn đã làm xong rồi, anh mau ăn đi!"

“Không vội.” Viên Bác nói: “Hong khô đi, còn có một ít thời gian, anh sẽ buộc lại mấy cái cửa sổ.”

/Từ bây giờ mình sẽ thay đổi xưng hô của nam chính với nữ chính là anh-em vì chương trước nữ chính nói nhớ ổng rùi ổng về ổng cười cả buổi tối, ổng cũng xác định là thích nữ chính rùi/

Nói xong, anh ta khoác sợi dây mang theo lên vai và lấy ra một chiếc kìm lớn.

"Cửa sổ đã quá cũ và khả năng phòng thủ thấp. Một tên trộm tùy tiện mở ra vài lần là có thể vào nhà. Cũng chính là em gan lướn, cứ để yên như vậy!"

Á? !

Tiêu Dĩnh đỏ mặt lẩm bẩm: “Em —— em chỉ tưởng nhà mình trống rỗng, không có gì giá trị nên không cần phải sợ.”

Viên Bác cười khúc khích hỏi: "Cái gì vô giá trị? Ở đây cái gì cũng mua về, không cần tiêu tiền sao? Đừng coi thường một số đồ đạc cũ trong nhà cũ. Lúc trước anh nghe chú Tiêu nói, những đồ đạc này đều là đồ gỗ tốt và đáng giá rất nhiều tiền.”

"Thật sao?" Tiêu Dĩnh nghi hoặc nhướng mày nói nhỏ: "Trông chúng đều cũ kỹ và bụi bặm. Nhiều nhất chắc là gỗ gụ bình thường thôi."

Viên Bác cười lạnh nói: "Hy vọng bọn trộm cũng ngốc nghếch như em!"

Tiêu Dĩnh có chút xấu hổ, tinh nghịch nhăn mũi nhìn anh rồi quay vào bếp.

Viên Bác nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt có chút trìu mến, sải bước đi vào phòng sau.

Tiêu Dĩnh vừa vào bếp vội quay người lại, dựa vào lan can cửa nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng của anh bước vào phòng.

Cô không khỏi mỉm cười ngọt ngào và hạnh phúc.

Kể từ tối qua, vẻ thờ ơ “cự tuyệt người khác” trên người anh rõ ràng đã biến mất, dường như anh cũng cười nhiều hơn.

Tiêu Dĩnh âm thầm vui vẻ, ngâm nga một khúc ca nhẹ nhàng, thu dọn nhà bếp.

Viên Bác luôn làm việc gọn gàng và bịt kín cửa sổ tất cả các phòng trong vòng mười phút.

“Bác ca ca, tới ăn sáng đi!” Tiêu Dĩnh gọi: “Không nguội mất.”

"Ừm!" Anh lớn tiếng đáp lại.

Dưới gốc cây hòe già và bên chiếc bàn đá ngoài sân, hai người ngồi đối diện nhau, ăn sáng.



Gió buổi sáng thổi qua mát lạnh, thật sảng khoái.

Viên Bác giải thích: “Trước khi ra ngoài, hãy tắt công tắc điện ở nhà. Nếu ra ngoài hơn một, hai ngày, tốt nhất cẩn thận một chú. Đêm qua đài phát thanh nói sẽ có giông bão kèm theo đối lưu mạnh, cho nên cẩn thận luôn là tốt nhấ."

"Ồ ồ!" Tiêu Dĩnh hoàn toàn không có dự kiến tới chuyện này, nói: "Anh đi tắt đi! Em thấp, phải dời ghế ra ngoài ----- hơi phiền phức."

“Ừ.” Viên Bác vui vẻ gật đầu.

Anh cắn một miếng bánh trứng lớn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn nhà chú Lưu bên cạnh.

“Mấy hôm trước anh bận quá quên sang nhà bên cạnh nói. Lúc trước khi lắp dây thì dây bị rối, khi anh và anh Dũng đang thay dây thì phát hiện ra điều đó. Một số dây điện nhà bên cạnh mới thay cách đây không lâu, tuy nhiên dây điện rất lộn xộn, có một số nơi đường dây trung tính kết nối không tốt lắm, sử dụng không an toàn.”

“Hả?” Tiêu Dĩnh hỏi: “Có nguy hiểm không?”

“Khẳng định có.” Khuôn mặt tuấn tú của Viên Bác nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: “Anh Dũng là người trong ngành, anh ấy giải thích rằng có lẽ bên kia muốn ăn trộm một ít điện và đang giả vờ là hành động thông minh. Đối với một người bình thường, dường như không có vấn đề gì, nó vẫn có thể được sử dụng và có thể tiết kiệm tiền. Một chuyên gia sẽ biết ngay rằng có mối nguy hiểm về an toàn và sẽ không bao giờ dám làm điều đó. "

Tiêu Dĩnh đột nhiên gật đầu, nhanh chóng nuốt nốt chỗ cháo còn lại.

"Vậy em sẽ sang nhà bên cạnh và nói chuyện một chút, rồi chúng ta lên đường."

Chú Lưu là một người lớn tuổi rất hòa nhã, rộng lượng và thân thiện với người khác. Thím Lưu tuy thích buôn chuyện và có tư tưởng cổ hủ nhưng vẫn rất tốt với người hàng xóm cũ.

Hậu quả của việc sử dụng điện không an toàn có thể lớn hoặc nhỏ, nhắc nhở thận trọng để mọi người chuẩn bị tinh thần cũng là điều tốt.

"Được." Viên Bác đứng dậy dọn bàn, "Nhanh lên nhé, em đi nói chuyện, anh sẽ dọn dẹp chỗ này."

Tiêu Dĩnh buồn cười hỏi: “Anh biết rửa bát?”

Động tác của anh cứng đờ, anh ta mỉm cười với hàm răng trắng to.

"Trước khi em sinh ra, anh đã có thể nhóm lửa nướng bánh khoai tây, em cho rằng anh không thể rửa mấy cái bát sao? Anh còn có thể rửa tường!"

Tiêu Dĩnh cười khúc khích, bước nhanh sang nhà bên cạnh.

Viên Bác nhanh chóng rửa bát đĩa, rửa hai lần nước, cầm đĩa và dao kéo treo lên cho khô rồi mang vào bếp đặt lên bếp.

Căn bếp rất rộng, mọi thứ đều được cất giữ gọn gàng, ngay cả chiếc bếp kiểu cũ cũng được đánh bóng.

Cả chú Tiêu và dì Tiêu đều là những người rất sạch sẽ, cô cũng không ngoại lệ, có thể thấy chỉ bằng sàn nhà sạch không tì vết.

Một lúc sau, Tiêu Dĩnh quay lại.

“Bác ca ca, đã xong chưa? Đã 7h10 rồi, chúng ta nhanh đi thôi. "

Viên Bác đi ra, đóng cửa bếp lại, hỏi: "Có mang theo CMND không? Cất tiền chưa?"

“Cầm rồi, cất hết rồi.” Tiêu Dĩnh khoác chiếc túi du lịch nhỏ lên vai.



Ánh mắt Viên Bác khẽ lóe lên, anh cảm thấy cô có vẻ không vui, sau khi kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, anh dẫn đầu dắt xe đạp ra khỏi cổng.

“Cạch!” Cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.

Viên Bác dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang, nhìn thấy cô gái buổi tối hôm trước suýt đâm vào xe anh, xách một chậu nước đi ra ngoài, tóc ướt, cặp kính rơi xuống chóp mũi, trông cô như một kẻ lập dị, có chút xấu hổ.

Anh nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Lưu Tiểu Phương vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó vội vàng tránh đi ánh mắt của anh, ngượng ngùng cúi đầu, vội vàng lui về phía sau.

Tiêu Dĩnh khóa cửa, cất chìa khóa rồi ngồi lên ghế sau xe đạp của Viên Bác.

Viên Bác dùng đôi chân dài của mình, chiếc xe đạp chậm rãi tiến về phía trước, thuận lợi rời khỏi con hẻm.

Lưu Tiểu Phương lặng lẽ thò đầu ra ngoài, mới phát hiện mình không nhìn thấy gì.

Cô thầm thất vọng, liếc nhìn cánh cửa đã khóa bên cạnh, bĩu môi đóng cửa lại.

Thím Lưu cầm theo một cây chổi lớn từ phòng sau đi ra, tò mò thò đầu vào hỏi: "A Phương, vừa rồi là ai đến? Hình như là giọng của Tiêu Dĩnh —— con bé có chuyện gì à?"

Lưu Tiểu Phương dùng lược chậm rãi chải tóc, giọng lạnh lùng nói: “Cô ấy nói đường dây trong nhà chúng ta nối không tốt, sẽ có nguy hiểm về an toàn.”

“Cái gì?” Thím Lưu chớp mắt nghi ngờ, “Không phải bạn cùng lớp của con nói sẽ sắp xếp tốt nhất cho chúng ta sao?”

Lưu Tiểu Phương vuốt đuôi tóc, cô ấy nhẹ nhàng sờ chóp mũi: “Người ta là chuyên gia về điện, cô ấy hiểu cái gì chứ? Cứ lo chuyện gia đình của cô ấy đi. Sao lại muốn xen vào chuyện nhà chúng ta?”

Điều cô ấy ghét nhất chính là những người nhiệt tình "tự cho mình là đúng" như Tiêu Dĩnh, mỗi gia đình đều thu xếp việc riêng của mình và quan tâm đến việc của người khác. Để thể hiện cái gọi là tình yêu và lòng tốt?

Thím Lưu suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Dây điện nhà bên cạnh mới được thay cách đây vài ngày, chậm hơn chúng ta mấy tháng. Con bé cũng đã nhờ người đến giúp.”

“Ừ.” Lưu Tiểu Phương nhàn nhạt đáp lại, tiếp tục tùy tiện chải tóc.

Thím Lưu treo chổi lên, cười nói: “Tiểu Dĩnh đã lớn rồi, so với hồi nhỏ còn xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều.”

Lưu Tiểu Phương giả vờ như không nghe thấy.

Thím Lưu lặng lẽ liếc nhìn con gái, mỉm cười nịnh nọt: “Đương nhiên, Phương Phương của chúng ta là người đoan trang và hiểu biết nhất.”

Vừa nói xong, sắc mặt con gái liền trở nên tốt hơn một chút.

Trong mắt ông lão hiện lên một tia mờ mịt, ông đứng đó ngơ ngác.

Con gái ông từ nhỏ tính tình kỳ lạ, không thích giao du, ít bạn bè, bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhưng thực chất lại có chính kiến rất mạnh mẽ, không bao giờ cho phép người khác bình luận những điều cô ấy tin tưởng. Cô ấy rất kiêu ngạo.

“Mẹ.” Lưu Tiểu Phương khóe miệng giật giật, nhỏ giọng hỏi: “Con nghe bố nói rằng Tam ca muốn về nhà tìm việc làm?”

"Ừ." Thím Lưu vội vàng gật đầu, giải thích: "Bố con bảo anh ấy quay về. Anh trai con đã hai mươi sáu rồi, anh ấy không có đối tượng. Bố con và mẹ đang nghĩ đến việc để anh ấy về Huệ Thành làm việc rồi tìm một người tốt. Vợ chồng sống một cuộc sống bình thường."