Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu

Chương 45: Trêu Chọc Hắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Viên Bác đang bận lo việc riêng, đáp: “Tháo rèm xuống.”

Hả? !

Tiêu Dĩnh bị anh ta chọc cười nói: “Em biết anh đang kéo rèm xuống. Vấn đề là – tại sao anh lại kéo rèm xuống? Đây không phải nhà của chúng ta, mà là khách sạn, nếu hỏng, ngày mai người ta sẽ bắt chúng ta bồi thường.”

Viên Bác không hề dừng lại, anh tháo toàn bộ tấm rèm xuống, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Tiêu Dĩnh không biết anh muốn làm gì, nhưng tin tưởng anh không phải người tùy tiện, liền quay người đi ra ban công phơi quần áo.

Ba sợi dây dài được căng trên ban công, bên dưới có một cái gậy móc quần áo và chục chiếc móc sắt.

Cô nhanh chóng phơi quần áo của họ và treo chúng lên dây điện.

Tầng năm ở trên cao, gió thổi qua, ban công gió rất mạnh, thổi vào người rất mát mẻ.

Tiêu Dĩnh vừa mới tắm xong, mặc quần áo mát mẻ, hơn nữa còn mang theo nước giặt quần áo, bị gió thổi một hồi, cô không khỏi hắt hơi.

Viên Bác trong phòng gọi: "Mau vào đi! Uống chút nước nóng!"

Tiêu Dĩnh vội vàng bước vào phòng, phát hiện anh tìm được đâu đó một sợi dây mỏng, kéo nó vào giữa chiếc giường nhỏ của họ, rồi buộc chặt rèm vào sợi dây.

Nhìn tấm màn ngăn cách chiếc giường nhỏ, Tiêu Dĩnh không khỏi cười nhẹ.

Viên Bác nghe thấy tiếng cười của cô liền ho khan một tiếng.

"Chúng ta nói chúng ta là một đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài vì an toàn, tránh cho người ta bàn tán. Vốn dĩ muốn em ngủ một mình trong khách sạn nhỏ, anh sẽ chỉ tìm một chiếc ghế đẩu ở bên ngoài là được. Ở đây có hai cái giường, mỗi người một cái. Nhưng sau cùng chúng ta...... vẫn nên cách xa chút là tốt nhất. "

Tiêu Dĩnh nhịn không được trêu chọc: "Em đều không quan tâm, anh đã trưởng thành rồi, nhưng lại rất .làm mình làm mẩy. Làm sao? Sợ em buổi tối nhìn anh sao?"

Viên Bác không ngờ cô lại dám cười nhạo anh, nhất thời anh vừa giận vừa buồn cười.

"Đúng! Anh sợ, được không?! Em là con gái, em thậm chí còn không nghĩ đến việc tôi làm điều này vì ai. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nói ra rất khó nghe! Nếu chúng ta không tách chia ra, vậy thì anh sẽ ra ban công đi ngủ, dù sao anh cũng đã trưởng thành rồi, ngủ đâu mà không được, tùy tiện ngồi một góc là ngủ được thôi.”

Dù nói cô nói nhớ anh nhưng mối quan hệ của họ còn lâu mới "ngủ chung".

Anh vẫn chưa có gì và không thể hứa với cô điều gì. Trước khi anh có thể đưa ra một lời hứa với cô, anh phải bảo vệ tên tuổi và danh tiếng của cô.

Tiêu Dĩnh càng thân với anh hơn, càng táo bạo hơn, cô cầm lược lên chải tóc một cách nhàn nhã, rồi tiếp tục cười trêu chọc anh.



"Bằng một tấm màn nhỏ ngăn cách, không phải vẫn là cô nam quả nữ ở chung một phòng? Anh không cảm thấy đây là che đậy sao?"

Viên Bác nghe xong liền nhảy xuống mặc kệ rèm che nửa chừng.

"Vậy quên đi! Tối nay anh sẽ ngủ ngoài ban công."

Tiêu Dĩnh nhịn không được cười, nắm tay anh, nhỏ giọng nói: "Được được được... em đùa anh thôi. Em nhút nhát, đi đến nơi xa lạ là không ngủ được, anh ở lại bên cạnh ngủ, choem đỡ sợ."

Bàn tay Viên Bác ấm áp, anh ngượng ngùng né tránh bàn tay nhỏ bé của cô.

“Em lạnh lắm, đi uống chút nước ấm đi.”

Tiêu Dĩnh vội vàng nói “Vâng!” một tiếng rồi nhảy lên nhảy xuống uống nước.

Viên Bác bất lực liếc nhìn bóng lưng cô, như cam chịu trèo lên bàn, nghịch nghịch những tấm rèm còn lại.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa!

Tiêu Dĩnh vội vàng nhặt áo lên mặc vào, hỏi: “Ai?”

Người bên ngoài đáp: "cháu gái, là tôi—— thím Lục! Con gái và cháu ngoại của bác Vinh đều ở đây. Họ đang ở trong phòng khách nhỏ ở tầng một. Bác Vinh nói cháu có chuyện liên quan đến họ, bảo tôi tới báo cho cháu một tiếng."

Tiêu Dĩnh kinh ngạc mỉm cười, vội vàng cài cúc cuối cùng, hét lớn: “Cám ơn, cháu sẽ chải tóc rồi xuống ngay.”

Thím Lục đồng ý, quay người rời đi.

Tiêu Dĩnh chải tóc, vì còn chưa khô nên cô chỉ buộc một dải ruy băng lỏng lẻo thành một chiếc nơ xinh đẹp.

"Bác ca ca, anh có muốn đi cùng em xuống không?"

Viên Bác vừa mới làm xong việc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi thôi."

Tiêu Dĩnh mỉm cười vui vẻ mở cửa.

"Chờ đã!" Viên Bác khẽ cau mày, duỗi ra cánh tay dài của mình, đẩy cửa về phía sau, "Em còn định mặc cái này đi à?"

Tiêu Dĩnh sửng sốt một lát, nhìn chiếc áo sơ mi trắng và quần short vừa đến đầu gối của mình, cô không khỏi thắc mắc: “Sao vậy?”

Viên Bác lúng túng thì thầm: "Mặc thêm một chiếc váy...... cái này bó quá."

Mặc dù chiếc quần đùi không ngắn và gần như che hết đầu gối nhưng cô không biết rằng chiếc quần đùi này đã khoe trọn vóc dáng của cô —— quá bắt mắt!

Anh trầm giọng nhắc nhở: “Đây không phải là nhà, mỗi người bước ra khỏi cửa này đều là người xa lạ.”



“Ồ.” Tiêu Dĩnh cũng biết đi ra ngoài không bằng ở nhà, cho nên luôn an toàn là trên hết.

Viên Bác mở cửa, ở hành lang chờ đợi.

Cô tìm một chiếc váy dài mặc vào, kiểm tra lại rồi bước ra ngoài.

Hai người đi xuống tầng dưới chẳng mấy chốc đã đến sảnh phụ ở tầng một.

"Tiểu Viên! Tiểu Tiêu!" Vinh bá vẫy tay và cười gọi: "Lại đây."

Một người dì khoảng năm mươi tuổi và một chàng trai trẻ ngồi cạnh Vinh bá, không giống như Vinh bá gầy gò, cả hai đều giàu có, ăn mặc bảnh bao, cổ, cổ tay và bàn tay đều có vàng lấp lánh.

Vinh bá giới thiệu: “Đây là con gái Trần Trân của tôi, và cháu ngoại lớn A Nam. Con gái tôi từ nhỏ về quê, sinh ra con trai ở miền Nam nên đặt tên là A Nam.”

Tiêu Dĩnh và Viên Bác chào hỏi họ.

Trần Trân nhiệt tình nắm tay Tiêu Dĩnh, cười cảm kích: “Bố dì đã già, tai mắt không tốt, hiếm khi ra ngoài. May hôm nay hai cháu đến giúp, nếu không……hậu quả sẽ rất khó lường . Cảm ơn! Cảm ơn!

A Nam đưa cho Viên Bác một điếu thuốc và chào hoit.

Viên Bác cười từ chối, giải thích: “Tôi đã cai thuốc rồi.”

Tiêu Dĩnh âm thầm kinh ngạc, nhưng do đông người nên khó có thể hỏi trực tiếp nên cô chỉ có thể để sự nghi ngờ trong lòng.

Vinh bá gọi mấy người ngồi xuống, cười nói: “Nào! Mọi người cùng ngồi uống trà đi. Hai mẹ con họ ngày nào cũng bận rộn nên chỉ rảnh buổi tối thôi, tôm tươi nửa đêm mới lên bờ, và tất cả họ sẽ ở bên tôi. Họ đều uống trà ở chỗ tôi cho đến hơn 11 giờ."

Tiêu Dĩnh và Viên Bác ngồi cùng nhau.

A Nam vô tình nhìn thấy Tiêu Dĩnh, trong mắt cô sáng lên kinh ngạc, vội vàng quay đi, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay.

Vinh bá giới thiệu với con gái: “Tiểu Tiêu bọn họ đến đây lấy hàng về Huệ Thành để bán. Họ nói là bán đồ trang sức mạ vàng và những thứ con gái hay đeo. Bố đã nói với con bé rằng ở đó có rất nhiều thứ linh tinh, con bé nói có hứng thú muốn xem qua.”

Trần Trân đột nhiên gật đầu, sau đó giải thích: "Chúng tôi đang mạ điện cho người khác. Chúng tôi có thể gia công bất cứ thứ gì khách hàng đưa cho. Tuy nhiên, quá trình xử lý chắc chắn sẽ có những va chạm, một số sản phẩm sẽ bị lỗi và bị loại bỏ, vì vậy chúng tôi thường bán chúng như phế liệu."

Tiêu Dĩnh vội vàng hỏi: "Tiêu chuẩn bị lỗi là gì? Còn có thể đeo được không? Có cái nào không quá hư hỏng không?"

"Hẳn là có một ít." Trần Trân giải thích: "Có loại chỉ có một hai cái lỗ nhỏ bị nghiền nát, có một số màu sắc không đồng nhất, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn ra được. Vì để chất lượng sản phẩm tốt nhất, chúng tôi cố gắng chọn lọc càng nhiều càng tốt. Không để hách hàng kén chọn và phàn nàn, làm tổn hại đến uy tín của doanh nghiệp.”

Tiêu Dĩnh nghe vậy vui mừng khôn xiết và hỏi: "Chúng cháu có thể xem qua không? Chúng cháu rất muốn mua những sản phẩm lỗi như vậy."

“Có thể.” Trần Trân vui vẻ nói: “Nhưng chúng tôi không thể chọn cho cháu, cháu phải tự mình đến đống phế liệu tìm. Ngày xưa rất nhiều nhân viên của chúng tôi thích lục lọi, chọn ra những thứ bắt mắt để lấy, về sau số lượng nhiều hơn, ngày dài hơn, họ dần mất hứng thú, giờ đây những sản phẩm lỗi, phế liệu đều vứt vào góc chờ người thu gom phế liệu đến thu gom ”.
« Chương TrướcChương Tiếp »