Chương 1: Bị thương

🍊 Editor: Kyou 🍊

Một nam tử cưỡi ngựa rong ruổi trên đất trời đầy bụi bậm.

Lẽ ra trên gò má phải có nét tuấn mỹ của tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tang thương, thân áo Nhược Tuyết trắng sáng lại dính vào một tảng lớn đỏ thẫm. Hắn cố nén đau đớn truyền từ bả vai, nơi đang bị một đoạn mưa tên bắn vào.

Thân phân hắn là hoàng thân quốc thích, nhưng lại bị tranh đoạt quyền lực, thừa dịp lúc trời tối xông vào Vương phủ sát hại phụ mẫu hắn, may mắn hắn được người hầu giúp nên mới thoát được.

Thù gϊếŧ cha mẹ, cốt nhục là hắn không thể không trả, hận ý không ngừng tán loạn trong lòng, hắn liều lĩnh muốn ở lại nhưng tổng quản lại muốn hắn trốn đi, huyết mạch của Lãnh thị nhất định phải giữ được, ngày sau mới có cơ hội báo thù.

Hắn trốn ra được nhưng Vương phủ hơn trăm mạng người trong một đêm chết hết không còn một ai.

Hắn muốn trở về nhưng nghĩ đến tổng quản ân cần dạy bảo, di ngôn của cha mẹ muốn hắn - phải sống thật tốt.

Hắn hận! Không nghĩ tới người kia vì tranh đoạt quyền lực, xuống tay độc ác như thế, còn thần thông quản đại thu mua quan phủ, bao che tội ác của chúng.

Trước khi chân tướng được sáng tỏ, tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn cả đêm rời khỏi Phượng Thành, một đường đi đến Hãn Châu Thành ở phía Nam.

Nhưng phía sau truy binh tựa hồ không buôn tha hắn, nhất định nhổ cỏ tận gốc.

Vừa vào đến trong thành, hắn liền vứt bỏ ngựa, lẫn vào trong đám người. Mặc dù bị thương nặng, hắn vẫn trấn định như cũ, nhưng là vết thương trên bả vai không ngừng rỉ ra máu tươi, tiếp tục như vậy nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng hắn.

Khi hắn thật vất vả tìm được một quán trọ lại thấy trước cửa có mấy tên quan binh, nhìn như đang kiểm tra nhân sĩ ra vào.

Đáng chết, hành tung hắn có thể bị phát hiện, có người biết hắn đến Hãn Châu Thành...

Bất đắt dĩ, hắn phải kéo đi một thương thể rời khỏi quán trọ, đi đến nơi có ít người.

Qua một lúc lâu, hắn đến ven hồ Thành Nam, nhìn thấy cách đó không xa có toà nhà, trên tấm biển có mấy chữ to “Tiêu cục Hùng Phách”.

Hắn thở hỗn hển, cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cơ hồ có thể rơi nhanh vào bóng tối, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn còn ý niệm chống đỡ.

Hắn không thể ngã, nếu ngã xuống sẽ mất hết tất cả, cha mẹ chi thù, còn có mấy trăm oan mạng chết ở Vương phủ, không ai có thể thay hắn giải mối oan thù này...

Hắn không thể ngã xuống!

Hắn lảo đảo đi đến cửa sau toà nhà, phát hiện cửa không khoá liền lẳng lặng chui vào. Vừa đúng lúc tiêu cục mở tiệc ăn mừng nên không ai phát hiện hắn chuồn êm đi vào.

Sắc mặt hắn tái nhợt, dưới đêm trăng, hắn không biết nên đi hướng nào, chỉ muốn tìm một chỗ để hắn an tâm nghĩ ngơi.

Cuối cùng hắn vô lực đi về phía trước, hư mềm ngồi ngay đó, dừng ở bên ngoài một gian phòng thở dốc.

Trước mắt, bóng tối không ngừng đánh tới, cuốn hắn vào tấm màng đen bất tận, chỉ là hắn vừa nhắm mắt, sống hay chết cũng không ai biết được...

Không! Hắn không thể hôn mê!

Nhưng là hắn mất máu quá nhiều, không thể ngăn cản mí mắt từ từ rơi xuống.

Đã bao lâu hắn không ngủ rồi hả? Hắn mân mê môi mỏng, vô lực thở hỗn hển.

Hắn lúc này tựa như con thú sắp chết, chỉ cần chưa tới mấy canh giờ nữa, hơi thở sẽ không còn, không còn sức để hố hấp nữa.

Bất chợt, cửa gỗ mà hắn tựa lưng vào bỗng mở ra, một người mặc nam trang màu trà chuẩn bị lén lút chạy ra.

Hắn chú ý nhìn lên, nam nhân này thật ra là nữ giả nam trang, thấy ngoài cửa có khách không mời mà đến, mắt nàng trợn lên, cái miệng nhỏ cũng mở to ra, chuẩn bị lớn tiếng kêu người.

Nhưng là một lúc sau, cái miệng nhỏ nhắn liền ngoan ngoãn khép lại. Nếu nàng lớn tiếng kêu thì chẳng phải bị người ta phát hiện trốn ra ngoài chơi sao?

Nàng tỉ mỉ nhìn cả người đầy máu của nam nhân trước mặt, hình dáng kia nàng chưa từng gặp qua.

“Đừng, đừng kêu! Nếu không, nếu không ta gϊếŧ chết ngươi...” Hắn cơ hồ đã chống đỡ không nổi, nhưng trong miệng còn nói ra lời uy hϊếp.

Nàng bất mãn phồng má. Tên xú nam nhân này lại dám đe doạ nàng! Cô gái mất hứng đá đá thân thể hắn, phát hiện hắn căn bản không cách nào nhúc nhích, nguyên lai là một con con cọp giấy, trông khá mà không dùng được!

“Hừ, ta sẽ đi tìm cha ta cùng ta đại ca, nói ngươi là Hái Hoa Đại Đạo, bọn họ nhất định sẽ đem ngươi chặt làm trăm mảnh!” Nàng mất hứng nói, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, bước chân lại chần chờ.

Nếu như nàng đi gọi cứu binh, như vậy nàng muốn chuồn êm ra cửa chuyện, không phải lộ ra sơ hở sao? Như vậy, ngày sau muốn ra ngoài lại càng thêm khó khăn.

Haiz! Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn nam tử nằm dưới đất, cuối cùng kéo hắn tiến gian phòng ở bên trong rồi đóng cửa gỗ lại.