Chương 24: Năm năm

Ramesses đứng dậy, tùy tiện mặc thêm một chiếc áo dài, cầm lấy thanh đoản kiếm, dùng khóe mắt liếc một chút nữ nhân lõa thể trên giường, cất bước đi ra khỏi phòng.

Bây giờ đã là đêm khuya, trong bầu trời đêm xuất hiện đầy sao, Ai Cập ban ngày tuy rất nóng nhưng buổi tối thì lại có gió lạnh khiến cho người ta cảm thấy se lạnh. Ramesses nắm thật chặt chiếc áo trên người, đi đến chỗ ao sen. Hoa sen trong nước trong trẻo, lạnh lùng như ánh trăng, xinh đẹp như không thuộc về thế giới này. Ở rất gần nhưng lại rất xa, một khi chạm vào liền biến mất, tìm thế nào cũng không thấy...

Ramesses đi đến bên cạnh ao sen, ngồi rất gần những cánh hoa sen, mũi có thể cảm nhận được mùi hương thơm dịu của chúng. Hắn hoảng hốt nhìn những bông hoa, tinh tế thưởng thức chúng, lại cố gắng không chạm vào những cánh hoa xinh đẹp kia, thứ mà không thuộc về thế giới này, hoặc là rất ít.

Xinh đẹp giống như Nefertari.

Không phải yêu dã, không phải rêu rao, cái loại khí chất không giống với người thường, giống như không thuộc về thời không này.

Nàng khiến cho hắn hoàn toàn lún sâu vào, cho hắn thấy một con người khác của mình. Nàng khiến cho thế giới của hắn tràn ngập mong chờ, sung sướиɠ, hỉ nộ ái ố. Khi hắn 25 tuổi, không người nào có thể khiến hắn có nhiều cảm xúc như vậy. Từ nhỏ, hắn được giáo dục để có thể trở thành người thừa kế vương quyền, hắn am hiểu lòng người, hắn giỏi về chiến sự, quen thuộc với các gian trá, lừa gạt trong cung. Hắn không tin người khác, trong mắt hắn không hề nhìn thấy sự “chân thật” nào, tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là sự gian trá, âm mưu.

Cho nên, hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người, cho dù là Mentus hay Litah đã đi theo hắn nhiều năm.

Ai biết được, nàng- một người lỗ mãng không biết tiết, cứ thế mà xông vào thế giới của hắn. Tự tin thảo luận chính sự, không hề lễ phép mà thẳng thắn gọi cái tên mà chỉ mẫu hậu mới được gọi, hợp tình hợp lý cùng hắn mặc cả, đặt điều kiện, luôn trực tiếp... cự tuyệt hắn. Nàng khiến cho hắn tức giận, khiến cho hắn đau thương, khiến cho hắn không biết phải làm sao! Hắn khó có thể khống chế được trái tim mình rung động, hắn không từ mọi giá để giữ nàng bên cạnh, đem cái “chân thật” kia giữ lại bên người.

Nhưng, nàng lại không giải thích gì mà rời bỏ hắn, một mình đến một nơi mà không ai biết…

Khi nàng biến mất trong tia sáng lúc đó, hắn liền giống như điên cuồng. Hắn tìm từng tấc đất ngọn cỏ trên Thebes, tìm từng thôn trang dọc bờ sông Nile. Mỗi khi hắn nghe tin có một nữ nhân ngoại quốc có ngoại hình giống như nàng, thì hắn sẽ phi ngựa đến đó ngay lập tức dù công việc có khẩn cấp hay bản thân đang có bệnh. Hắn giận chó đánh mèo, hắn đày Mathao Nijiru vào lãnh cung, cự tuyệt nạp thêm các phi tử khác, thậm chí còn cự tuyệt những mối hôn sự do phụ vương chỉ định, cấm chế tạo các những chiếc vòng tay có hình rắn… Hắn thật sự điên rồi.

Hắn nhiệt tình, điên cuồng tìm mọi cách để tìm nàng.

Năm năm.

Hắn cảm thấy tình cảm mình đang dần dần bị nỗi thất vọng chậm rãi cướp đi.

Hắn không cười, không khóc, không tức giận. Bởi ngoài nàng ra, còn thứ gì có thể khiến hắn biểu lộ cảm xúc chứ? Tuổi còn nhỏ mà đã nắm chắc sự sống chết, thịnh suy của cả một quốc gia, có được quyền lực cao nhất, ngoài nàng ra, còn có gì có thể khiến hắn biểu lộ tình cảm của mình đâu… Hắn căn bản không cần để ý chuyện gì, mọi người, trong tay hắn đều như một con cờ, lạnh lùng nhìn những con cờ đó nhận hậu quả.

Hắn vốn có thể rõ ràng mọi thứ.

Nhưng mà, hắn không thể loại bỏ hình bóng của nàng trong tâm trí mình, không thể vô tình xem nàng như một con cờ được…

Mỗi đêm, hắn đều đột ngột tỉnh giấc, lặp đi lặp lại một giấc mơ. Trong mơ, nàng đang cười, cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười trong giây lát liền biến thành lạnh lùng cự tuyệt hắn, mỗi lần như vậy, hắn liền đem nàng túm trụ, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, không cho nàng cơ hội thoát khỏi hắn. Nhưng mà, nhưng mà, bàn tay của hắn chỉ có thể chạm vào không khí. Vậy nên hắn giật mình tỉnh dậy, tất cả đều biến mất, giống như chưa từng tồn tại.

Kia một khắc, hắn cảm thấy tâm mình bị lấy đi. Cái loại cảm giác trống rỗng đó khiến hắn đau khổ. Mặc kệ hắn cố gắng lao đầu vào xử lý chính sự, kiến trúc, thậm chí là không hề tiết chế mà ôm ấp các nữ nhân khác… nhưng tình cảm của hắn vẫn không thể tràn đầy. Dần dần, hắn hy vọng các vị thần chưa từng cho hắn gặp nàng, chưa từng cho hắn biết trên đời này có một người như nàng. Như vậy, hắn sẽ không đau khổ như thế, hắn sẽ giống như lúc chưa từng phát sinh chuyện đó, được thoải mái, có niềm vui mỗi ngày.

Dần dần, dần dần, hắn trở nên lạnh lùng, đối với chuyện gì cũng không phát sinh tình cảm.

Một giấc mơ giữa trưa, thời điểm hắn giật mình bừng tỉnh, hắn mới biết được, bản thân mình có thể thay đổi tất cả nhưng ngoại trừ nàng, chỉ duy nhất một mình nàng. Thời điểm kia, trái tim bị đào rỗng của hắn chợt xuất hiện một loại tình cảm được khắc sâu.

“Nefertari, ta hận ngươi, ta hận ngươi…” hắn chỉ có thể thì thào thống khổ.

Ta hận trái tim của ta, ta hận chỉ có thể dùng cả đời của mình để nhớ về mấy tháng ngắn ngủi trước kia.

Năm năm.

Thời gian năm năm có thể biến một chú sư tử nhỏ trở thành một vua sư tử uy phong, có thể biến cho một mảnh đất hoang thành một cung điện hết sức xa hoa, cũng có thế biến cho một cô gái nhỏ duyên dáng, yêu kiều trở thành một nữ nhân thành thục, xinh đẹp.

Hắn từng trăm vạn lần suy nghĩ, nếu nàng lớn thêm năm tuổi nữa, nàng sẽ trông như thế nào? Có hay không hiểu biết lễ nghi một chút? Còn hồn nhiên, ngây thơ như trước nữa không? Hay càng thành thục, xinh đẹp hơn? Nếu có thể gặp lại nàng, hắn sẽ nói gì, làm gì?

Ngày đó, nàng lạnh lùng biến mất trong lòng hắn…

Nhưng mà, ngàn vạn lần, hắn không hề nghĩ đến…

“Đúng vậy, là tiểu nhân.”

“Tiểu nhân tên là Ivy.”

“Bệ hạ… xin hãy cho tiểu nhân đi theo ngài…”

Thần mặt trời, nữ thần Hapi, thần Amun, chư thần của Ai Cập, xin hãy nói cho hắn, vì sao, vì sao lại khiến hắn tuyệt vọng như thế!

Một người đen gầy, yếu ớt, cố tình nữ phẫn nam trang, thế nhưng lại rất giống Nefertari. Khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy con ngươi của người đó, hắn đã biết. Đôi mắt màu xanh lam trong suốt như bầu trời, bao hàm trí tuệ siêu việt. Hắn cơ hồ có thể xác định, đó chính là Nefertari của hắn. Nhưng, không có khả năng, bởi vì đã qua năm năm, cái người tên Ivy bất luận thế nào cũng chỉ giống Nefertari năm đó.

Hắn không dám hỏi, không dám hỏi có phải là nàng không, không dám hỏi có biết tình huống của nàng là như thế nào….

Nàng… Nàng chính là nàng.

Mà hắn sợ, sợ hỏi ra kết quả Nefertari của hắn đã chết.

Hắn lại càng sợ, sợ nàng chính là Nefertari. Năm năm trôi qua, tuổi không có chút biến hóa. Hắn sợ nàng và hắn không cùng thuộc một thời không, hai người ở hai thế giới khác nhau. Sự thông minh của nàng, khuôn mặt xinh xắn, thoát tục của nàng, hắn không phải chưa từng nghĩ qua, có lẽ bọn họ có khoảng cách, so với tưởng tưởng của hắn còn xa hơn. Thời điểm kia, hắn khó có thể khống chế được tia đau khổ phát ra từ tận đáy lòng.

“Ngươi… vì sao lại xuất hiện trước mặt ta…”

“Ngươi” là Nefertari hay Ivy đen gầy kia.

Ramesses kinh ngạc nhìn hoa sen trong ao, ánh trăng kia, cảnh tượng kia lại trở nên mơ hồ.

**

“Hắt xì!” Ivy đột nhiên hắt hơi một cái, Bubka một bên hơi ghê tởm giật lấy miếng đất trong tay cô.

“Còn không mau xin lỗi, ở Ai Cập, bọn họ kiêng kị nhất là hắt hơi trước mặt người khác.” Bubka cẩn thận dùng góc áo xoa xoa miếng đất kia, “Bọn ta cho rằng đây chính là biểu hiện của ma quỷ.”

“A, xin lỗi…” không nghĩ đến còn có kiêng kị như vậy, Ivy gật gật đầu, thuận theo nói. Cô không biết tại sao trời nóng thế này mà cô lại bất ngờ hắt hơi.

Cô nhìn một lượt nơi ở mà Ramesses đã an bài cho mình. Đây là một trong những kiến trúc điển hình của Ai Cập, tường màu vàng được xây bằng đất, cửa được làm từ gỗ. Tuy rằng không chắc chắn, xa hoa như hoàng cung nhưng cũng rất giống một biệt nhỏ, bên trong có nhiều người hầu và cung nữ luôn miệng kêu cô là đại nhân. Bubka bị trở thành người hầu bên cạnh cô. Ngay từ đầu, Bubka đối với việc bị trở thành người hầu của Bubka vô cùng bất mãn, nhưng sau đó hắn đã cân bằng cảm xúc của bản thân, “Cũng tốt, đi theo ngươi, Pharaoh sẽ chú ý tới ta, để ta làm cấm vệ quân.” mỗi lần hắn nói như vậy, Ivy sẽ cười an ủi hắn.

“Đúng rồi Bubka, nói cho ta biết, sao ngươi lại có được miếng đất này?”

Nói đến đây, trên mặt thiếu niên tóc đỏ kia liền xuất hiện một tia đắc ý, “Ngươi muốn biết sao? Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Buổi chiều ngày hôm qua, lúc ngươi nói ta tránh đi để ngươi nói chuyện với đại nhân Litah, ta liền đi về phía cửa của hoàng cung thì thấy một cung nữ lén lút. Ta thấy cô ta có vẻ lấm lét, giống như sợ bị người khác phát hiện, nên ta liền đi theo cung nữ đó.”

“Uây, đây không phải là theo dõi sao?”

“Theo dõi cái gì chứ, đây gọi là trực giác nhanh nhạy và hành động sáng suốt.” Bubka trắng mắt liếc Ivy một cái rồi tiếp tục nói, “Ta đi theo phía sau thì thấy cung nữ đó đi vào phố xá đông người, vì sợ mất dấu nên ta… Ta thấy cung nữ đó cầm một thứ gì đó nên ta cố ý đυ.ng phải nàng rồi thuận tay bỏ thứ kia vào túi ta.”

“Ôi trời, đây không phải là ăn trộm sao…”

“Cái gì!” Bubka tức giận kêu to, “Ta chỉ sợ có sự cố ngoài ý muốn. Nếu đây chỉ là một đồ vật bình thường thì ta sẽ lén lút trả cho nàng ta nhưng ngươi xem….”

Ivy cười, Bubka lúc nào cũng thú vị như vậy. Cô lấy miếng đất trong tay hắn, cẩn thận nhìn. Tuy rằng cô không có kiến thức gì về khảo cổ học, nhưng mà cô biết, thư từ của Ai Cập phần lớn là viết trên giấy làm từ cây papyrus mà người Hittite lại viết trên những miếng đất sét.

Dựa theo những gì viết trên này thì trong hoàng cung có nội gián, mưu đồ làm hại Pharaoh. Cái gọi là kế hoạch phản loạn trước đó là kế điệu hổ ly sơn ở Memphis, nhưng lần đó chỉ là mưu kế của Hi và người Libya thôi chứ, tại sao người Hittite cũng liên quan đến chuyện này? Hay sự tình còn phức tạp hơn tưởng tượng?

Không, đợi chút, tại sao cung nữ kia có thể làm mất miếng đất dễ dàng như vậy được, đã thế còn là rơi vào tay một tiểu nhân vật như Bubka. Dù là quốc gia, dù là triều đại gì, bất kỳ hành động nào gây bất lợi đối với vương quyền đều là trọng tội. Có gan gây ra những hành động như thế tất nhiên là có chuẩn bị chu toàn, nhưng tại sao lại mắc sai sót trong việc truyền tin như thế này?

Ivy gắt gao nhìn chằm chằm miếng đất trong tay, muốn đem suy nghĩ trong đầu được giải đáp. Ơ? Cô chợt phát hiện một góc của miếng đất có một hình vẽ rất nhỏ, rất đặc biệt, đó là một dấu ấn hình hoa sen tinh xảo.

“Bubka, ngươi có biết dấu ấn này hay không?” Ivy đem miếng đất đưa qua, chỉ tay vào cái hình hoa sen nhỏ, nếu nhìn không kỹ sẽ không phát hiện được.

Bubka cẩn thận nhìn, “Đây là... nhìn rất quen mắt…. Hình như trước kia có người đã nhắc đến với ta…”

“Rốt cuộc có biết hay không?” Ivy cố ý chế nhạo hắn một chút.

“Đừng giục!” Bubka cau mày, cẩn thận nhìn, trên gáy của thiếu niên dũng mãnh bởi vì lo lắng mà chảy mồ hôi, “Đây... hoa sen tinh tế…”

Ivy đứng một bên nhìn, trong lòng không ngừng tự hỏi: hoa sen, loài hoa yêu thích nhất của người Ai Cập, miếng đất lại là vật tượng trưng cho Hittite, đúng là một sự kết hợp kỳ quái.

“Đúng rồi! Dấu ấn tinh tế như vậy nhất định là con dấu riêng của một kẻ quyền cao chức trọng nào đó.” Bubka lớn tiếng kêu lên, “Người có thể sử dụng một dấu ấn tinh tế như vậy, địa vị nhất định không thấp.” Bubka tuy rằng vui sướиɠ nhưng cũng không nói ra được cái gì cụ thể.

Dấu ấn riêng… đó hẳn là con dấu đại biểu cho thân phận thì phải. Tại sao một bức thư bí mật, không muốn cho người khác biết lại in con dấu riêng của mình lên? Nhưng dấu ấn tinh tế như vậy, chỉ sợ không phải là người bình thường. Xem ra, sự tình cảng ngày càng phức tạp.

A, càng nghĩ càng đau đầu.

Ivy dùng sức lắc đầu, trước mắt cứ quên đi đã. Manh mối sẽ theo người trong cung mà xuất hiện ngày càng nhiều. Việc cấp bách bây giờ là phải thật cẩn thận, nếu không không những không bảo vệ được Bifitu mà còn khiến mình mất mạng.

“Bubka, có ai nhìn thấy ngươi trộm miếng đất này từ trên người nàng ấy không?”

“Đã bảo là không phải trộm.” Bubka tức giận phản bác, tốt xấu gì cũng là con trai của trưởng thôn Ciutat, tương lai là người trong cấm vệ quân của Pharaoh, xin cô đó, cho hắn một chút mặt mũi được không. Lần này coi như hắn cũng có công lớn a.

“Biết rồi! Biết rồi! Thế có ai thấy hay không?” Nhưng mà Ivy dường như nói cho có lệ vài câu.

“Ngươi! Ngươi làm ta tức chết!” Bubka tức giận nói, “Quên đi, ta nghĩ không ai quan tâm đến đâu, dù sao ta rất là chuyên nghiệp đó. Ngươi ngay cả cồn cát cũng không đi nổi, đương nhiên sẽ không thể đánh đồng cùng ta.”

“Phải không? Vậy thì tốt!” Ít nhất Bubka sẽ an toàn vẫn được an toàn trong khoảng thời gian này. Như vậy, chuyện nàng cần lo lắng bây giờ chính là… Bifitu.

Cốc cốc cốc…

Đột nhiên cửa phòng bị người ta gõ nhẹ vào. Ivy rất nhanh đem miếng đất giấu dưới quần áo mình, Bubka kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ai?” Bubka thận trọng hỏi.

Đáp lại lời của Bubka là một âm thanh run rẩy, nghe qua, hẳn là một cung nữ bình thường, “I… Ivy đại nhân, Pharaoh sai thị vệ mang thư đến. Pharaoh muốn mời ngài cùng Bubka đại nhân tham dự lễ mừng được tổ chức vào ba ngày sau.”

Con ngươi của Ivy hơi chuyển động, đây chính là cơ hội tốt. Lễ mừng của Pharaoh hẳn là sẽ có nhiều quan to, quý nhân tham gia, vừa vặn có thể nhân cơ hội tình kiếm manh mối. Cô liếc nhìn Bubka một cái, gật đầu. Bubka liền lên tiếng, “Đã biết, Ivy đại nhân và ta sẽ đến đúng giờ.”